CHƯƠNG 1263 

Ông lão hừ lạnh một tiếng, nhìn vào mắt của Cửu Thiên, nói: “Cậu thật sự không chạm vào thứ gì hết ư?” Cửu Thiên cắn răng nói: “Không có chạm 

Giọng nói của ông lão bỗng cao rút: “Cửu Thiên, đừng tìm chết. 

Cửu Thiên lớn tiếng trả lời: “Trời đất làm chứng, Cửu Thiên tôi ở trong kho vũ khí, không chạm vào thứ gì cả” 

Ánh mắt của hai người chạm nhau, đều nhìn chằm chằm đối phương. 

Một lúc sau, ông lão bỗng cười nói: “Được, tôi tin cậu!” 

Khí thế bỗng thu lại, trận pháp ở cửa cũng bỗng nhiên biến mất, ông lão từ từ nhắm mắt lại. 

Lúc này, mọi người càng kinh ngạc hơn vừa rồi. 

Làm cái gì thế, hỏi hai câu thì giải quyết rồi à? 

Đám người Lữ Âm há miệng, cằm cũng sắp rớt xuống. 

Cửu Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện gì vậy, ông ta tin rồi?! 

Bán tính bán nghi nhìn ông lão, Cửu Thiên nói: “Tôi có thể đi rồi sao?” 

Ông lão cười nói: “Đương nhiên có thể. Cậu đi đi!” 

Cửu Thiên từ từ đi về phía trước, cho tới khi hắn ra khỏi cửa lớn của kho vũ khí, vậy mà thật sự không có bất cứ thứ gì ngăn cản hắn. 

Tiếng sấm sét lớn như vậy thế mà chỉ mưa nhỏ. Những người khác xem mà rất không hiểu. 

Đặc biệt là Thiên Vĩnh Phúc, hắn ta chẳng qua chỉ ở bên cạnh nói hai câu thì bị đánh ọc máu, mà kẻ đầu sỏ Cửu Thiên lại không chịu tổn hại, chỉ bị hỏi hai câu. 

Đây là cố ý chơi khăm hắn ta à? 

Thiên Vĩnh Phúc lớn giọng nói: “Đồng... lão tiền bối. Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại thả Cửu Thiên? Cậu ta không phải đã chạm vào đồ bên trong sao?” 

Ông lão bình tĩnh nói: “Cậu ta không có chạm!” 

Thiên Vĩnh Phúc tức tới mức bật cười thành tiếng, nói: “Cậu ta nói không chạm thì không chạm sao?” 

Ông lão lạnh nhạt nói: “Không có ai có thể nói dối ở trước mặt tôi” 

Một câu nói, sắc mặt Thiên Vĩnh Phúc nghẹn tới đỏ bừng. Lữ Âm không nhịn được mà cười thành tiếng. 

“Sao hả? Cậu nghi ngờ tôi già rồi hoa mắt ư?” 

Ông lão hỏi Thiên Vĩnh Phúc. 

Thiên Vĩnh Phúc vội vàng cúi người trả lời: “Vãn bối không dám” 

“Hừ, trước ngông lại sau lại kính, nhìn thôi cũng khiến người cười, các cô cậu có thể đi rồi! 

Ông lão khoát tay với mọi người. 

Còn chưa kịp phản ứng, một đám người trực tiếp bay ra ngoài, khi đáp xuống đất lần nữa, đột nhiên phát hiện mình đã về tới bên cạnh xe ngựa của mình. 

Một đoàn thị vệ kim giáp theo sát. 

Trong lòng Cửu Thiên có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để hỏi. Nghĩ một lúc, vẫn là thôi đi, hắn đi vào xe ngựa. 

Thiên Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy kỳ quặc, thầm mắng hai câu lão hồ đồ, cũng đi vào trong xe ngựa. 

Những người khác đều nhìn sang ông lão bằng ánh mắt khác thường. 

Người ở đâu, không ai là kẻ ngu, từ sự thay đổi thái độ của Thiên Vĩnh Phúc, bọn họ ít nhiều có thể suy đoán được ông lão này, sợ là một nhân vật lớn rất ghê gớm. 

Chỉ là nhân vật lớn như này, tại sao lại làm việc này, tại sao lại làm việc trong coi kho vũ khí, như vậy. 

Một chuyến tới kho vũ khí chọn binh khí vậy mà đầy ắp nghi hoặc, điều này cũng là cái tất cả mọi người đều không nghĩ tới. 

Trong lòng mọi người đều đang suy đoán, Cửu Thiên rốt cuộc đã chạm vào thứ gì. 

Tại sao ông lão lại thả Cửu Thiên. 

Xe ngựa di chuyển, từ từ đi về phía ngoài. 

Ngồi trong xe ngựa, Cửu Thiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ngược lại trong lòng thấp thoáng có chút suy đoán. 

Chắc chắn là ông lão đó, vừa rồi sau khi mở mắt đã nhìn thấy cái gì trên người hắn, lúc này mới thả hắn rời đi. Chỉ là ông lão rốt cuộc nhìn thấy cái gì? 

Cửu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn gia chủ của mình. 

eyJpdiI6InlxMUpLRWdnanFLYkJKcXRtOWVpdVE9PSIsInZhbHVlIjoiZWtiZCtvTjdOeWdONjNnZzArUHl3YTB2RnZYd2JMQmZaWUpcL204SUFLNE9mTXNMc2E5WUxiK2FzME5zdStPT2VaVFFJRGdDU0VLak1HWWtEd3plZkJheldrTno5M2RGZlIrbGJ0TGYwSXVyajVOSnJNTWExSjdVUzVoSWc4d0ZSRHZIdXJpREQ1eTJRSFVCbDBtZmFlYUxockNzbTVDT2VkblFLTFVJNENBXC8rSktOdSs5MTBsZ0lXeDhGYWJMenpYZ1FRVnZseERWak4yRUhlR3lvOVhBPT0iLCJtYWMiOiIxNDQ2YWExYWY4MDE3NzdmYmNjN2E2NjA5MWZiMDg4MjU5NDI0ZjllY2Y0MmJmZjFkNmI5N2M4OGMxYWU2ZjViIn0=
eyJpdiI6ImRTK0hPajFiaDF6T09RMmFnR1ZQUVE9PSIsInZhbHVlIjoiWDliTjJuRTM2cUhqcnFwbmhEemViTmEyWTZySFwvY04xQ01oNUUzTDJqS0pQekZpU003NE8zczVxRzM5THhyUHVLMk1rZ3hKTEpWQVZKZ0w0VW5xS0gwTHpXYXI4VDdtR3FuaUk2OFwvMytveXNIeVhISmk1b0dYM1RZYjhIamc2TWVEcHd1cjhKNHB1eUFWVE9oRzVEWURGSFR2WEl5b1wvZXFpQ0xKNSt2UXdOWGViQkV3ZTlMaWZORzFNVVBsblZYaE8wOXdVTkVjNFwvVDVxcTU5WFJcL2VINmhpenVvaXFxSTdhRm04akRwSVRBY0x0YVBCUDRCdWRjanlYakREbDFIIiwibWFjIjoiMDZjYWYzYTJhMDQ0ZjFjOWYyYWQzMTg0ZTNhMjhiMjI3NWE5ZjBkY2FlZWJlOTZjMTBmNzk1YTZjMTdlYzZiNyJ9

Lông mày Cửu Thiên nhíu chặt, bỗng nhiên cảm thấy kiến thức của mình vẫn quá ít.

Ads
';
Advertisement
x