CHƯƠNG 1181 

Hàn Vĩnh Tường nói: “Thực ra cả người tôi vẫn đang rất đau, đau muốn chết nhưng chỉ cần có thể cử động thì tôi liên đứng dậy ngay. Nằm dài ở đây chẳng thể làm được việc gì cả. Cửu Thiên, đây là thẻ tên vòng ba của cậu, một tên thị vệ kim giáp từ trong cung vừa đưa tới đấy” 

Hàn Vĩnh Tường đưa thẻ tên trong tay cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cầm lấy thẻ bài, bên trên là chín chữ cực lớn, phía sau còn viết tên của hắn. 

Hàn Vĩnh Tường chỉ vào thẻ bài rồi nói: “Vòng ba là rút thăm tỷ thí, địa điểm là đấu trường Bát Phương ở trung tâm thành trì. Sau khi rút thăm, những võ giả còn lại sẽ bắt đầu đấu đôi loại trực tiếp, tới khi chọn ra người đứng đầu mới thôi. Ba ngày sau sẽ bắt đầu vòng rút thăm thứ nhất. Cậu nhớ vào cung đấy!” 

Cửu Thiên cất thẻ bài và gật đầu: “Đa tạ Hàn huynh nhắc nhở. Phiền anh vất vả tới đây thông báo rồi” 

Hàn Vĩnh Tường nói: “Tôi tới đây là vì có chút chuyện muốn hỏi cậu, mong cậu giải đáp. 

Cửu Thiên nói: “Anh hỏi đi 

Hàn Vĩnh Tường đáp: “Cửu Thiên huynh, lần trước cậu nói rằng cậu hiểu chuyện đó hơn tôi. Tôi vẫn luôn không thể lí giải nổi lời cậu nói. Đến khi nhìn thấy ký ức của cậu, tôi mới hiểu ra rằng, những điều mà tôi đang trải qua chẳng là gì cả. Ít nhất đệ tử Hàn gia sẽ không tới nhục mạ tôi như anh em họ của cậu. Tôi muốn hỏi điều gì đã giúp cậu kiên trì tới tận ngày hôm nay” 

Cửu Thiên cười cười: “Nói ra sợ anh chê cười. Lúc đầu là vì tôi không cam tâm, bọn họ có thể luyện võ được, tại sao tôi lại không thể. Bọn họ sỉ nhục tôi cũng được, đánh đập tôi cũng không sao, tất cả đều không phải là lí do khiến tôi phải dừng lại. Tôi thích luyện võ, tôi nguyện luyện võ, tôi muốn trở thành võ giả đứng đầu, chỉ vậy thôi. Hàn Vĩnh Tường cau mày: “Đơn giản thế thôi sao? Chỉ vì muốn trở thành võ giả đứng đầu thôi sao? Tôi cứ tưởng vì muốn báo thù bọn họ nên cậu mới tiếp tục bước tiếp. Cửu Thiên đáp: “Quả thật tôi cũng từng nghĩ tới. Nhưng đến khi tôi có đủ năng lực báo thù bọn họ thì tôi chẳng còn suy nghĩa đó nữa. Thù hận chưa bao giờ là lí do khiến tôi 

tu luyện võ thuật” 

Hàn Vĩnh Tường nghiến răng: “Nhưng thù hận thật sự là động lực mạnh mẽ nhất 

Cửu Thiên nhìn vào mắt Hàn Vĩnh Tường: “Anh muốn trả thù Thiên Vĩnh Phúc” 

Hàn Vĩnh Tường trả lời: “Đúng vậy, tôi muốn trả thù hắn ta, nguyện vọng trong quãng đời còn lại của tôi chính là dồn hắn vào chỗ chết” 

Cửu Thiên đáp: “Vậy hôm nay anh muốn tôi giết hắn sao?” 

Hàn Vĩnh Tường nói: “Không, hoàn toàn ngược lại mới đúng, tôi mong cậu đừng đánh phế hắn. Tôi muốn tự tay đánh bại hắn, như thế mới có thể rửa sạch nỗi nhục này “Chuyện này hơi khó, đặc biệt với trình độ hiện giờ của anh thì càng khó” 

Cửu Thiên nói. 

Hàn Vĩnh Tường gật đầu: “Đúng vậy. Rất khó nhưng chẳng phải với cậu của thưở đầu cũng rất khó sao?” 

Cửu Thiên nở nụ cười: “Anh nói không sai. Ai mà biết sau này sẽ thế nào? Được, tôi đồng ý với anh, nếu có thể thắng thì tôi sẽ tha mạng cho hắn ta. 

Hàn Vĩnh Tường nhìn chằm chằm Cửu Thiên: “Đa tạ. Tuy tôi không thích cậu nhưng không thể phủ nhận rằng cậu là một võ giả rất mạnh” 

Nói xong, Hàn Vĩnh Tường liền quay người rời đi. Nhưng mới đi được vài bước, Hàn Vĩnh Tường lại nhớ ra gì đó nên lập tức dừng chân: “Đúng rồi, còn một chuyện này nữa. Giúp tôi nhắn lại với Vũ Hoàng Yến, xin lỗi, tôi không xứng với cô ấy. Tuy cô ấy từng lợi dụng tôi nhưng tôi không hề hận. Xin hãy chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy phải chịu ấm ức. Một cô gái xinh đẹp như thế thì nên có một cuộc đời tốt đẹp nhất. 

Hàn Vĩnh Tường quay lưng về phía Cửu Thiên, đầu không hề ngoái lại. 

Cửu Thiên bình tĩnh đáp: “Anh cứ yên tâm. 

Hàn Vĩnh Tường chậm rãi rời đi, bóng lưng dần trở nên thẳng tắp. Sau mười bước, anh ta lại quay về là một Hàn Vĩnh Tường kiêu ngạo và từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Cửu 

Thiên. 

eyJpdiI6IjRvU1ZOTTI0Y3JOMktqdDZwM21vMHc9PSIsInZhbHVlIjoiRG1RdVJSbW9ZUEZzSGx6RFRyYmd3aldtbTY5QkR3MnZpcWtxdGZqa29xakU1dzYzbktOTU14UHFqM0FDbXlMT1VoWFB5T1wvZldKdEU2bE5nRTgzTnJnckhrZFE1Y0RMdnRkS1g4cXBhbU0wRzdrXC9JWlJydG16dm9OTEtLWDVtQkFsb0pteUU2ZTFDd3dTcERkbVowY0ZrdzFseFZndDJtNzk1ZUVqeGNaXC95VlZFeDZOcVIxTVZLdGZuWTNYNVl1QVwvYXpnUUVjME16MUJyb0ptcWI1OUhGeCtnam9JNTBib1wvaG9oN2JWVFVmRXJ2XC96TTRrN2dYcnlKQzd0eFZHZ2pPT1QyTXpJUTlKY00yUmVqWDZxZ1k1eVRFcE05VnJneGNreVBrQXVmZjFhd1VwTVJWMVBcL2xTM2FOY212dkJnMWJrZ0M3OU5ub3o1MERTZlV5b21mZmhZTzN3Y3o1dWI0SXIwZU40Nnlwd0Y5WVwvTGxkOWVxbDV1YTg0ZW15UnpKOCtua1BtRHZYNTJxckJORzVxZ0lMWmNBZTVQMlhrVXg5akJpbTFsdkJNSjI2dG0rVk02RHg3U1RLektZMDdpV0tcL0Rub0JVTG5CZHo2Nk9KTmlIRGY0QmdtU2lqWmF1NWNOemlsTzU3NVhBMHBEbFdUOG9NUmcweFwvM3FKZVlqbExEWHE2MHpZWEdpS0YxS29tQk4wNTg2OU5FOVFLRG9pSEErcUZ2UUh5WTBBNVwvbnVXOG1jYVJUcWJvM21cLzNUIiwibWFjIjoiZDA0MTQyMjkwODg2YTRjOGFjMGI1ZjgyMjhjYzU1NDFmYzA1YjE0MTExMWM0OTU3ZDIxNWVlYzc0OWQ0ZTdmMCJ9
eyJpdiI6IkRXVFlcL2lHb0ZacFFTRTR0ZHZ0ZVpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllPbHVDVndabFBKRXVhbWFxY3ZcL2VMXC91aHkraEhaMFVKdTh2UXVDNG9xRHhacWNFb0FDd1RrV1l3dm16QWZIQ01xdkhJbm1XRmdOYzV0OXVBXC83MU5qeFRTYVMyeG16dExoR2V0XC9uMHRDZzlWNWdaQjBzbDFvRnNieW9Na0FTemxBVzI3VFp3VVhCUkQwcG02ZjZzRkd4K3NtU1ZodDlsTGYySmE0cHFUQmVSb0pDeTlVSFBUbzYybDR5NUtha3MyU2FuR3ZJYVJRMzV5aCtRZXAxbVFGOEYwbDJvXC9Fb1dWMERndmVaUkQzWjhEc29hRW5RTDBNa3l4WEtVdEg5SUV5RXZjY0xDeFZCUEVpK01pSjFCY1Vvbmc3ckREdFpabFwvTlBYVEZGQmxzS1kyM1BiYVgzbU9DYUc5NDJCREc2IiwibWFjIjoiNzcyYzA3ZGU5NWE0ODE2NTc2YTVkNjQwMDY3ODUxYTUxNmI3ZGY0NDZjNDA2ODliNWZlYTI0ZDJlNDBkNjFhMSJ9

Sau khi biết tin, Hàn Đỉnh Thiên và các vị trưởng lão chỉ thở dài: “Cứ để hắn đi đi!”

Ads
';
Advertisement
x