Đồ Tể thật sự rất mạnh, nhưng giá trị con người của hắn lại khiến Lâm Huyền động lòng. 

             Nếu không khiêu chiến Đồ Tể, vậy chỉ có thể giống Đồ Tể, khiêu chiến toàn bộ võ giả của Tiêu Dao Lâu. 

             Sao Lâm Huyền có thể chọn bỏ gần tìm xa chứ? 

             Tạm biệt Bách Sự Thông, Lâm Huyền chuẩn bị rời thành Lịch Luyện. 

             Từ giờ tới lúc hắn chiến đấu với Công Tử vẫn còn một tháng nữa. Hắn phải tăng cấp thưc lực của mình lên một trình tự hoàn toàn mới. 

             Công Tử có thể dễ dàng chiến thắng Kẻ Điên thì tất nhiên cũng không phải là tên đầu đường xó chợ. 

             “Nhưng xung quanh thành Húc Nhật đâu có chỗ nào có thể rèn luyện đâu?” 

             “Tìm Liễu Thúy Thúy để hỏi một chút nào.” 

             Lâm Huyền nhích người, tới chỗ Liễu Thúy Thúy. 

             “Nghe nói, ngươi muốn khiêu chiến với Công Tử?” 

             Liễu Thúy Thúy cười tít mắt nói. 

             Thời gian một tháng người phải noi gương hắn.” 

             “Thực lực thật sự của Công Tử mạnh hơn Kẻ Điên rất nhiều.” 

             Lâm Huyền gật đầu, đương nhiên là hắn biết. 

             “Xung quanh đây có nơi nào thích hợp để ta tới rèn luyện hay không?” 

             Liễu Thúy Thúy khẽ nhíu hàng mi. 

             Nếu là người khác tìm nàng hỏi, nàng có thể thuận miệng nói ra một đống chỗ khác. 

             Nhưng với tên Lâm Huyền biến thái này, những nơi bình thường với hắn không là gì cả. 

             Muốn hắn có thể có thu hoạch gì đó, phải tìm thật cẩn thận. 

             Thật lâu sau Liễu Thúy Thúy mới mở miệng nói. 

             “Thật có một nơi như vậy.” 

             “Rời thành khoảng năm mươi dặm về phía Đông có một rừng cây.” 

             “Rừng cây kia tên là Bích Ngọc Lâm, bởi vì lá trên cây đều giống như ngọc thạch.” 

             “Bích Ngọc Lâm, cũng bởi vậy mà được gọi như thế.” 

             Lâm Huyền gật đầu. 

             Cái gọi là khác thường tất có vấn đề, chính là Bích Ngọc Lâm. Tất nhiên Bích Ngọc Lâm không phải vốn từ đầu đã như vậy. 

             Lúc này, hắn liền hạ quyết tâm mau tới đó xem. 

             “Trên đường cẩn thận, nếu gặp gì gì đó nguy hiểm thì hãy tự biết lượng sức.” 

             Liễu Thúy Thúy dặn dò nói. 

             Lâm Huyền gật đầu, một mình một người ra khỏi thành. 

             Năm mươi dặm cũng không phải là quá xa, nên Lâm Huyền không thuê phi sư. 

             Ở cánh đồng bát ngát phía ngoài thành, đi một lúc rất lâu, xa xa hắn đã thấy được trên mặt đất là một mảnh xanh biếc. 

             “Kia hẳn là Bích Ngọc Lâm.” 

             Lâm Huyền âm thầm nói. 

             Mặc dù cách xa nhau như vậy, hắn vẫn cảm nhận nhận được nơi đó đậm đặc thiên địa linh khí. 

             “Đây quả thực là nơi tốt để tu luyện!” 

             Lâm Huyền mừng rỡ trong lòng. 

             Thiên địa linh khí đối với hắn mà nói không phải là quá quan trọng. Nhưng đối với yêu thú mà nói thì đây đúng là nơi tu luyện tuyệt hảo. 

             Ở nơi này tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều mãnh thú mạnh. 

             Thậm chí gặp được yêu thú cảnh giới Hóa Nguyên cũng không phải là không có khả năng. 

             Nếu người khác biết được ý tưởng của Lâm Huyền, chỉ sợ họ sẽ nghĩ hắn là người điên. 

             Người thường tránh yêu thú còn không kịp, còn Lâm Huyền lại chủ động tìm tới cửa. 

             Đi sát vào thêm, Lâm Huyền càng nhíu mày. 

             Nơi này có vẻ không có loại yêu thú nào nào mạnh như vậy. 

             Không khí trong trong Bích Ngọc Lâm trầm lặng, mặc dù nồng đậm thiên địa linh khí nhưng không hề có dấu vết gì của yêu thú. 

             “Điều đó không có khả năng!” 

             Lâm Huyền ngắt lời. 

             “Xung quanh thành Húc Nhật vốn không hề thiếu yêu thú, nhưng nơi nồng đậm thiên địa linh khí như này, vì sao lại không có yêu thú tới đây nhỉ?” 

             Tình huống này, chỉ có thể là… 

             Ngay lúc hắn trầm tư, từ trong Bích Ngọc Lâm truyền ra một tiếng gầm rung trời lở đất vô cùng giận dữ. 

             “Gào gào!” 

             Trong chớp mắt, một con sư tử cực lớn vọt ra từ sâu trong Bích Ngọc Lâm. 

             Con sư tử này vừa xuất hiện, hai mắt đỏ bừng, đánh tới chỗ Lâm Huyền. 

             “Súc sinh!” 

             Lâm Huyền hừ nhẹ một tiếng. 

             Hai tay hắn vận nguyên khí, đánh về phía con sư tử. 

             “Ầm!” 

             Hai tay của Lâm Huyền chạm vào móng vuốt của sư tử, cuốn bay không ít đất đá vụn. 

             Hóa Nguyên cấp chín. 

             Sau khi tiếp xúc, sắc mặt Lâm Huyền khẽ biến. 

             Sao con sư tử này lại mạnh như vậy. 

             Xung quanh thành Húc Nhật đúng là có rất nhiều yêu thú, nhưng chúng đã sớm bị phát hiện. 

             Chẳng lẽ đây là một con cá lọt lưới? 

             “Không đúng, con súc sinh này không mạnh như vậy.” 

             Sau một lát, Lâm Huyền phát hiện ra manh mối khác. 

             Thực lực chân chính của con sư tử này thật ra chỉ quanh quẩn Hóa Nguyên cấp bảy. 

             Là bởi vì có thứ gì đó đã kích thích mới khiến nó lộ ra thực lực mạnh mẽ như vậy. 

             Hơi thở tanh hôi của nó phả lên mặt Lâm Huyền khiến hắn không khỏi nhíu mày. 

             “Gào gào!” 

             Sư tử nổi giận gầm lên một tiếng. 

             Sức mạnh của nó thế nhưng còn vượt qua Lâm Huyền. 

             “Hừ!” 

             Lâm Huyền hừ lạnh một tiếng. 

             Dưới chân hắn lóe ra dư ảnh. 

             Thi triển Đạo Thần Bộ Pháp, hắn dễ dàng có thể thoát thân. 

             Hào quang trong tay hắn chợt lóe, Chân Long Kiếm xuất hiện trong tay hắn. 

             Đạo Thần Kiếm Pháp. 

             Chân Long Kiếm vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, chém rớt đầu con con sư tử. 

             Máu tươi phun tung tóe, đầu của con sư tử văng khá xa. 

             Nhưng thi thể của nó vẫn đứng ở đó. 

             Nó lại vọt về phía Lâm Huyền, chạy vài bước sau đó mới ngã xuống đất. 

             “Không đúng, con súc sinh này trúng độc.” 

             Lâm Huyền nhíu mày. 

             Cơ thể của sư tử đã bị cắt lìa nhưng vẫn không ngừng giãy giụa trên mặt đất. 

             Một màn này đã khiến Lâm Huyền nhận ra điều khác thường. 

             Thứ thúc giục sư tử không phải là sức lực của nó, mà là độc tố ở trong cơ thể nó. 

             Lâm Huyền tiến lên, miết chút máu trên mặt đất. 

             “Độc tố phức tạp như này tuyệt đối không thể tự nhiên mà có.” 

             Lâm Huyền thấp giọng lẩm bẩm. 

             “Độc tố này có thể điều khiển chi phối hành động, còn có thể gây kích phát trên diện rộng.” 

             Lâm Huyền đột nhiên nghĩ đến, lúc trước Cuồng Nhẫn cũng đột nhiên mạnh lên như vậy. 

             Với sức mạnh của Cuồng Nhân thì không có khả năng chống lại mình. 

             Hắn hẳn cũng đã nuốt thứ gì đó để tăng cường sức mạnh, lúc này trong nháy máy đã để lộ sức mạnh thật. 

             Lâm Huyền ngồi xổm bên cạnh, nhìn con sư tử trên mặt đất. 

             Con sư tử kia vẫn đang giãy dụa như cũ, trên cổ vẫn là vết thương kinh khủng kia, nhưng không còn máu chảy ra nữa. 

             Độc tố trong cơ thể nó được khống chế bằng máu tươi, nên không khiến nó chết nhanh như vậy. 

             Thật lâu sau con sư tử mới thật sự “chết”. 

             “Xem ra, trong Bích Ngọc Lâm cất giấu thứ gì đó đây.” 

             Trong mắt Lâm Huyền chợt lóe ánh sáng lạnh. 

             Hắn đã đoán được một chút rồi. 

             Người thường tuyệt đối không có khả năng nắm giữ loại độc này, thậm chí ngay cả trong điển tịch Thần Sơn cũng không ghi lại loại này. 

             Xem ra, Liễu Thúy Thúy đã đoán đúng. 

             Chỉ sợ sớm đã có độc sư lẫn vào thành Húc Nhật, còn lại đều đang ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó. 

             “Độc điện sao?” 

             Lâm Huyền hừ lạnh một tiếng. 

             “Vậy nhìn xem, rốt cuộc là độc của ngươi mạnh hay là Vô Cấu Nguyên Khí của ta mạnh hơn.” 

             Lâm Huyền đứng dậy, đi vào Bích Ngọc Lâm. 

             Không khí trong rừng vô cùng trầm lặng, giống như có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm ở phía trước. 

             Đi sâu vào trong rừng, Lâm Huyền cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. 

             Nhưng khi hắn quay đầu lại, ánh mắt kia như không tồn tại. 

eyJpdiI6Ijltd0dJeDI4TFRiZWdsRFdvNkJtTGc9PSIsInZhbHVlIjoiNUJjMXVHMmFGXC8rZE02YVlLZWZRaXk1XC9HXC9wYlM1UHdIaFRsQ3g3YzhYbmtKYmNwWnZnckZTc2QwWEpZQjlJK2tTM1greUd0UUhUTE5MQVIwdzZiSDVmNlUzRU03bHBRSzBmbno5UGpleFBjZTlCXC9neW1rZU8zempORU82M294d1p3ZHN4TEVMVjBLWWE4UUYzaWFITEZITERoY2VGS3F6Zyt2NThLbE9JZFVyS2JKOEx6Z0VJbXBGQTVoc3lHeCtDUVhXbFRIRUc3ajdsZ3JETTdCOGZkRVlkRW9kTVlhVlFoSUh1d01SV2NyWlhQTGRWQXBYQndCRUxUeGVrbUg1TlJVeUJBblwvY1wvTzR0eURXK3BQNmJ1dDJCd0tjSTZKME9SazdEOVRIQjJmU1Z0dzRqeG1pMWF0OGtOazRWQVhHKzZKQWJLYzVQaUZSWTFZcXl5a1lnPT0iLCJtYWMiOiI3NjI5NWE4YmJiYTc2ZDU1ZjVjM2Q0MmMxNzBlYjZlMTlmNzE3ZTJjNDQ2NGZjNzE2ZDIyMmIyYTNjMGM0NmFmIn0=
eyJpdiI6ImtGQmpjXC8yanRxYW5wYXVtZGlqc0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5iMStuXC82Nm11eXRGTkFXc05sRXl4VDBIQmZoc3AxcFwvZmFOM3ZXXC9uUGZPQXRCSnJmMkZKeW9XOXFaZjBBaW5ZSWJvM29jTDNENlJxZkc0VFhsS3JGZTdOcG43TU13V0k1NTRwUkFPMVliOFloTERZNFwvdit0MzV5MnpzM1lxY0ZDYThUWG91WGgyVkN1aHdrZUdGcjZ5cVRBS1JndVdFK0V2bldvY1JLRzBVZ25sbks0TTVzSXFIZlI0alF2SmkiLCJtYWMiOiIyY2Y4N2UwYmYxYWM4M2UyY2I1Mzk3Mjc0NTBlNTVhZGFmMmIxZmM5OGQ5ZjIxZjU4NzhkZTJiMDdkNzFiYzEyIn0=

             Hắn không quan tâm kẻ phía sau nữa, sải bước đi vào Bích Ngọc Lâm.

Ads
';
Advertisement
x