“Lại gặp mặt rồi, Lâm Huyền.” 

             Bên ngoài cửa, có người mở miệng. 

             Lông mày Lâm Huyền khẽ nhíu lại, giọng nói này vô cùng quen thuộc với hắn. 

             “Là ngươi?” 

             Lâm Huyền đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa. 

             Người ngoài cửa bước vào khiến cho lông mày Lâm Huyền nhíu chặt lại. 

             Kẻ Điên! 

             Chính là Kẻ Điên bị Lâm Huyền đánh cho tàn tật, tuyên bố muốn khiến cho Lâm Huyền đẹp mặt. 

             Hắn tới đây làm gì? 

             Giữa Lâm Huyền và Kẻ Điên không hề có quan hệ gì, lần gặp mặt duy nhất, còn là vì Lâm Huyền bị ong độc đả thương. 

             Ngay lập tức, Lâm Huyền liền bắt đầu đề phòng. 

             Ít nhất trước khi biết rõ mục đích của hắn, Lâm Huyền tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác. 

             “Ta muốn ngươi theo ta đi tới một nơi.” 

             Kẻ Điên không hề lòng vòng như Liễu Thúy Thúy, trực tiếp mở miệng liền nói. 

             “Đi đâu?” 

             Lâm Huyền cũng đi thẳng vào vấn đề. 

             Bách Sự Thông từng cảnh cáo qua Lâm Huyền, sự báo thù của Kẻ Điên này, tuyệt đối không phải ở trên lôi đài, mà phải cẩn thận từng hành động trong lúc âm thầm của hắn. 

             Thế nhưng Lâm Huyền từ trước tới nay chưa từng sợ cái này, khi hắn ở Hóa Nguyên cấp một còn dám đối chọi gay gắt với Kẻ Điên. 

             Hiện tại cảnh giới của Lâm Huyền đã đạt tới Hóa Nguyên cấp ba thì càng không có gì phải sợ. 

             “Sảng khoái vậy sao?” 

             Kẻ Điên cười nói. 

             “Ngươi không sợ đến nơi không người, ta sẽ giết ngươi sao?” 

             Sắc mặt của Lâm Huyền bình tĩnh. 

             “Đối phó với kẻ địch đứng sẵn trước mặt đơn giản hơn nhiều so với kẻ địch trốn sau lưng.” 

             Theo Lâm Huyền thấy, Kẻ Điên đã có đề nghị như này, chắc chắn không phải âm thầm tính toán bản thân gì. 

             “Ta muốn ngươi cùng ta đi tìm kiếm một di tích.” 

             Trong lòng Lâm Huyền khẽ run lên. 

             Di tích? 

             Lịch sử của thế giới quả thực quá dài, dài đến mức sách lịch sử không thể ghi chép chính xác. 

             Cũng chính vì thế thế nên mới có rất nhiều di tích mà nhiều người không biết tới. 

             Trong số những di tích này, đa số đều có rất nhiều điều lạ. 

             Nếu như người khác tới tìm mình, nói không chừng Lâm Huyền đã đồng ý rồi, 

             Thế nhưng nếu là Kẻ Điên, vậy thì phải nói theo một cách khác rồi. 

             Bởi vì chuyện ong độc, nên giữa hai người không thể nói đến bất kỳ sự tín nhiệm gì nữa rồi. 

             “Tại sao lại đến tìm tôi?” 

             Lâm Huyền trầm ngâm một lúc lâu. 

             Kẻ Điên hi hi cười một tiếng. 

             “Bởi vì ngươi rất mạnh.” 

             “Chỉ có kẻ mạnh mới có thể kề vai chiến đấu cùng ta.” 

             “Ta đã nhìn thấy trận đấu của ngươi và ong độc, thân pháp thần kì đó của ngươi, là điểm mấu chốt để chúng ta đi tìm di tích.” 

             “Di tích đó ta từng đi qua một lần, gặp phải một ít phiền phức.” 

             “Trong đó có rất nhiều cơ quan, chỉ dựa vào sức mình ta rất khó phá giải, vậy nên ta mới tìm đến ngươi.” 

             Sau khi nói xong, hắn lặng lẽ đợi câu trả lời của Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền nhíu nhíu mày. 

             Có vết xe đổ Viên Khoa, hắn không thể không suy nghĩ nhiều chút. 

             Đối mặt với Kẻ Điên, hắn đương nhiên có lòng tin sẽ thắng, thậm chí còn giết chắc hắn. 

             Thế nhưng nếu như đây là cái bẫy Kẻ Điên lập ra thì sao? 

             Rơi vào vòng vây của nhiều cường giả Hóa Nguyên, cho dù là hắn cũng không dám chắc nói bản thân mình có thể thoát chết. 

             Trầm ngâm một lúc, trong mắt Lâm Huyền lóe lên tia sáng, gật đầu đồng ý. 

             Việc tu hành của võ giả vốn dĩ đã là chuyện đối nghịch với trời, nếu như đến cả tên điên bé tẹo này cũng khiến hắn sợ hãi vậy thì hắn chẳng cần tu luyện nữa. 

             “Nói tình huống của di tích đó xem.” 

             Lâm Huyền mở miệng nói. 

             Kẻ Điên bật cười. 

             “Quả nhiên ta không nhìn sai người.” 

             “Nếu như ngươi đã có gan như thế vậy ta cũng nói thằng.” 

             “Ngươi đánh thương chó của ta, món nợ này chắc chắn ta sẽ tính với ngươi. Dựa theo tính cách trước kia của ta, sẽ im hơi lặng tiếng tiêu diệt ngươi, thế nhưng nếu ngươi đã đồng ý cùng ta đi tìm kiếm di tích, vậy ta sẽ hứa với ngươi một điều.” 

             “Dưới lôi đài, ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo sẽ không làm gì ngươi.” 

             “Ân oán của chúng ta, giải quyết trên lôi đài.” 

             Lời hẹn đầu môi này tuy không nói được gì thế nhưng cũng đủ chứng minh thành ý của Kẻ Điên. 

             Trong hai ba lời nói, hai người cũng được coi là đã liên minh thành công. 

             Tuy rằng liên minh này có thể không hề bền chắc cho lắm. 

             “Di tích nằm ở hoang mạc lớn, xung quanh không có gì nguy hiểm.” 

             “Thế nhưng, trong di tích, có rất nhiều cơ quan.” 

             “Ta không có sở trường về mấy cái này.” 

             Kẻ Điên rất thẳng thẳng nói ra sở đoản của mình. 

             Lâm Huyền khẽ cười, nếu như chỉ là cơ quan mà thôi, vậy thì quá đơn giản. 

             Tuy rằng  hắn chưa từng tham gia kì thi của hiệp hội khôi lỗi sư, thế nhưng dựa vào Thần Sơn, hắn đã có kiến thức của khôi lỗi sư cấp ba từ lâu rồi. 

             “Mấy cái này giao cho ta, ta sẽ phá giải cơ quan.” 

             Hai người trở thành cộng sự, ngay lập tức liền chuẩn bị lên đường. 

             Di tích cách thành Húc Nhật rất xa, cho dù đã thuê mượn Phi Sư bọn họ cũng mất thời gian nửa ngày. 

             “Đây chính là di tích mà ta nói.” 

             Kẻ Điên chỉ về hoang mạc phía trước, mở miệng nói. 

             Lâm Huyền phì cười một tiếng. 

             Nếu như là người khác, có lẽ sẽ bị Kẻ Điên dọa một trận thật. 

             Trên hoang mạc phía trước không hề có thứ gì chứ đừng nói là di tích, đến cả gạch ngói vụn còn chẳng tìm thấy một mảnh. 

             Cơ mà, Lâm Huyền lại nhìn ra được ngay, di tích này đã bị trận pháp phủ lên rồi. 

             Trận pháp có rất nhiều tác dụng, ví dụ như trận pháp ban đầu hắn bày ra trên tháp khôi lỗi, là vì để tụ tập linh khí đất trời. 

             Ngoại trừ nó ra, thì còn để có thể chủ động tấn công. 

             Nhưng trận pháp trước mắt lại để dùng che phủ một vài thứ. 

             Loại trận pháp này còn có một cái tên khác gọi là pháp che mắt. 

             Lâm Huyền tiến tới, đứng trên vùng đất trống không mà Kẻ Điên nói. 

             “Từ phương đông vào trận.” 

             “Trái tiến ba trượng, dùng lực để phá.” 

             “Trái thêm hai trượng, dẫn động nguyên khí.” 

             … 

             Lâm Huyền không ngừng di chuyển trong trận pháp, chẳng bấy lâu sau đã phá tan trận pháp che mắt này rồi. 

             Trận pháp biến mất, một tòa phế tích xuất hiện trước mắt hắn. 

             Tòa phế tích này nhìn có vẻ vô cùng cổ kích, những viên đá điêu khắc kia thậm chí đã bị phong hóa rồi. 

             “Lần trước tới đây, ta bị kẹt trong di tích, suýt chút nữa bị ép chết.” 

             “Lần này hai chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể tìm ra bí mật của di tích này.” 

             Lâm Huyền tìm ra lối vào trong di tích, dẫn đầu đi vào trước. 

             “Nếu như ngươi thực sự mới liên thủ với ta thì đừng làm những trò thử thăm dò vô vị đó nữa.” 

             Hắn vừa dứt lời, trên mặt Kẻ Điên lộ ra vẻ mặt xấu hổ lúng túng. 

             Phép che mắt này không phải là bản thân di tích này đã có mà là do hắn bố trí. 

             Một là vì giấu nơi này đi. 

             Hai cũng là để xem xem Lâm Huyền thực sự có đủ tư cách cùng hắn tìm kiếm di tích không. 

             Nhưng hắn không ngờ tới, Lâm Huyền vậy mà lại dễ dàng phá giải nó như vậy. 

             Lối vào phế tích không phải trực tiếp thông vào trong nội bộ của di tích. 

             Bước đi trong hành lang nát không chịu nổi đó, trên mặt Lâm Huyền tràn ngập sự bất ngờ. 

             Những bức tranh xa hoa trên những bức tường xung quanh khiến Lâm Huyền không nhịn nổi mà trầm mê trong đó. 

             Trên những bức tranh trên tường đó tựa như có ma thuật vậy. 

             Dù chỉ nhìn một cái thôi, hắn liền cảm giác đầu óc mình liền mê muội. 

             “Những di tích này hình như có liên quan tới hồn sư?” 

             Trong lòng Lâm Huyền thầm nói. 

             Bản thân hắn là một hồn sư, hiển nhiên hiểu được thủ đoạn của hồn sư. 

             Với sức mạnh hồn lực của hắn, có thể khiến cho hắn cảm thấy mê muội, vậy thì người tạo ra bức tranh trên tường này có lẽ còn mạnh hơn hắn tưởng. 

             “Ngươi sao vậy?” 

             Kẻ Điên nghi ngờ hỏi. 

             Lâm Huyền quay đầu nhìn hắn. 

             “Ngươi không có cảm giác kì quái gì sao?” 

             Lâm Huyền quan sát xung quanh một vòng, nhìn chằm chằm những bức tranh trên tường một lúc lâu rồi mới lắc lắc đầu. 

             “Không có, chỉ là mấy bức tranh trên tường bình thường thôi mà.” 

eyJpdiI6ImF6clNaeUFYTmdKSEJSWGYxVHB5cVE9PSIsInZhbHVlIjoiU3pCZHdFTXQwT0pvd2l5YzN4a3BZTFNOYnMrK3JJaTBneHFVWThmUTVBdjVyUWJnSzFTcHA3Q0llZmtFV3c4MnBac1BqclJGMFdGYWg0XC8xbFlRajdrd1c3aUpWNk5tVHlYbUtWVzd0M1N6elQ4VkRCZ2pGTEkxUXgwVEhvcnQrRzFFYXk1RmpGUlc1K2RzeGVSZ0FYS2p3ZURLZWRjYUs1eHl1ZThDXC9QeXQzXC9PdlFvcXdTRU9rcXNUUE9od2ozeU1MODc4SHRFNDdRS2M2RW41TER2ZXJEQmZmU0VFRXlWUTlyRTkwS2RKMUh5eWo0eXFOcUFHYlwvVmZua3BsRDgiLCJtYWMiOiJjMjFmYjI0ZjRmNTk2ZGEyZjhlYzQxOGViMDhkOTYxNzJmYmQwMDZiNzNkYzgzYjU4OGJmMzRlYzVjZmQ0ZDczIn0=
eyJpdiI6IndGUHkwVlllbUxkbkxLVlBla2JoOVE9PSIsInZhbHVlIjoiUFA0SmlnMkxnSE5FcHY5dEowdzBJeFlGbmpxNHBKY2phbDV2MlQrODVGRGJtUE1KTGNlSXV6VG9oXC9rUldnK3kxKzdtNVNrTlBlWlZpeGlxMjNmcHdHK0ZIWEpNTDdNamNtN2t4TXlSVDNTK0piYmZISG9DTEdudjNNcXBOS3N2VUE0XC8rNThHZjhGVVwvb1g1T0NcL0dyaTlvWTgwOWdzRUtaTWV0TnBJVk9RWGhcL0JtZ0NYcld3alRJOTFkOXVkYkpJcEFSbDZvcTZWSHFnTjZPT3VIcko3ZlNxYXEwXC8xV2poVTgyV2dnbHFNN2t4NDVNZmZYRFlXMkl5U05hcHNYdHZ6cWVuODJXUkx0QjVkTDgreERTSU5keDF3V3lQd1wvUVZwSUdZeXFOcU5mZEtUckEzQnBDY24rVnFxOUViSml2UjZLYmxhMUpaNkVRRVZrbjR3c1ZNdllsUXl3TzhIcjZMaHVIdDZcL2lUUHU2dDNOMUhBZnhCcmcxYVc5RUlLWTFDRU1GYWd4cmVWeWlkWklvSHQyTFRjS3JNXC9aeU1OTGxtcGhTcTQycGFUR250cHJpVnNFazI3Qk5BRXlIa3NZY1N1bGJNUHoyZklSNlBtQ2ZISGpjZ1E9PSIsIm1hYyI6IjU4NTBhMTI0ZjI2ZDUzYmUyY2MwMTMwMWMwZWEyY2MwN2Q5NzBhZjVmZjQxMWRjYTJjN2IzM2E0ZDViMDUzM2EifQ==

             “Tiếp tục đi đi, có lẽ là ảo giác của ta thôi.”

Ads
';
Advertisement
x