Cùng với sự trôi đi của thời gian, trạng thái của Mã Phong Dương ngày càng trở nên tồi tệ, trên cánh tay hắn đã đầy miệng vết thương. 

             Thân pháp xuất quỷ nhập thần của Độc Phong khiến Mã Phong Dương vô cùng đau đầu. 

             "Ta phải bao vây Độc Phong, mới có thể giành được chiến thắng!" 

             Trong ánh mắt Mã Phong Dương xuất hiện tia tàn nhẫn. 

             Lâm Huyền giật mình nhận ra, Độc Phong đâm một kiếm vào bả vai Mã Phong Dương, nhưng Mã Phong Dương lại không hề né tránh! 

             "Phụt!" 

             Kiếm mỏng đâm vào da thịt, trực tiếp xuyên qua vai của Mã Phong Dương! 

             Con ngươi của Độc Phong đột nhiên co lại, nhát kiếm này vốn là chiêu thức đánh lừa, không lý nào Mã Phong Dương không tránh được! 

             Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là Mã Phong Dương không muốn né! 

             Quả nhiên, Mã Phong Dương nghiến răng, chịu đựng cơn đau trên vai, vươn tay nắm lấy cổ tay Độc Phong. 

             Cơ thể hắn đột ngột nghiêng về phía trước, kiếm mỏng đâm thủng bả vai hắn, đến thận chuôi kiếm. 

             Độc Phong muốn thoát ra, nhưng sức lực của Mã Phong Dương vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cổ tay của hắn không thể thoát ra được. 

             Mã Phong Dương tức giận nói: "Bây giờ ngươi không chạy được đúng không?" 

             Mã Phong Dương bị Độc Phong đánh ra cơn tức, ngọn lửa tức giận trào ra từ trong lòng hắn. 

             Ngọn lửa trong nháy mắt nuốt chửng cổ tay Độc Phong, trong phút chốc, khuôn mặt Độc Phong hiện lên sự đau đớn. 

             Giọng nói âm u của Độc Phong vang lên. 

             "Thả tay ra!" 

             Mã Phong Dương cười to: "Nếm thử mùi vị bị ngọn lửa thiêu bỏng đi!" 

             Ngọn lửa càng thêm mãnh liệt, bàn tay của Mã Phong Dương như là bàn ủi bị đốt đỏ lên, đè trên áo choàng màu đen, phát ra âm thanh xèo xèo. 

             áo choàng màu đen của Độc Phong, không biết là loại pháp bảo phòng ngự nào, nóng bỏng như vậy nhưng vẫn không bị hỏng. 

             Tuy nhiên, chiếc áo choàng màu đen có thể chặn được ngọn lửa, nhưng không cản được nhiệt độ cao. 

             Trong cổ tay áo Độc Phong, phát ra mùi da thịt bị cháy khét. 

             Độc Phong bị thương! 

             Biểu cảm của Độc Phong càng thêm đau đớn, tay còn lại của hắn liều mạng tấn công Mã Phong Dương. 

             "Buông tay cho ta!" 

             Trong cận chiến, Mã Phong Dương không hề sợ hãi, hắn dễ dàng chặn được đòn tấn công của Độc Phong. 

             "Muốn ta thả tay ra? Nằm mơ!" 

             Lâm Huyền nhìn trận chiến trên võ đài, có chút khâm phục sự tàn nhẫn của Mã Phong Dương, loại phương thức chiến đấu giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm thế này không phải ai cũng dám thử. 

             Theo quan điểm của Lâm Huyền, nếu Độc Phong không có thủ đoạn hay con bài tẩy nào khác, thì trận đấu này, Mã Phong Dương sẽ thắng 

             Đột nhiên, biểu hiện trên gương mặt Mã Phong Dương thay đổi. 

             Lâm Huyền tinh ý phát hiện, tay trái Mã Phong Dương dùng để ngăn cản đòn tấn công cận chiến của Độc Phong, động tác ngày càng chậm và cứng đờ! 

             "Chuyện gì đã xảy ra thế?" 

             Lâm Huyền khó hiểu, nếu trận chiến phát triển bình thường, Mã Phong Dương sẽ không có biểu hiện như thế này! 

             Trừ khi... Mã Phong Dương đã chịu tổn thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

             Độc! 

             Thứ đầu tiên Lâm Huyền nghĩ đến, là độc! 

             Mã Phong Dương trúng độc, khi nào? Trúng độc như thế nào? 

             Ánh mắt Lâm Huyền tập trung vào thanh kiếm mỏng trong cánh tay Mã Phong Dương. 

             Đầu độc Mã Phong Dương một cách lặng im không tiếng động như vậy, chất độc hẳn đã được bơm vào trong cơ thể Mã Phong Dương thông qua kiếm mỏng. 

             Lâm Huyền hỏi võ giả bên cạnh. 

             "Đấu võ trên Tiêu Dao Lâu có cho phép sử dụng độc dược không?" 

             "Không cho phép... Trừ khi võ giả tu luyện độc công!" 

             Độc công! 

             Công pháp trong thiên hạ, không thiếu cái lạ, nhưng độc công lại cực kỳ hiếm thấy! 

             Tu luyện độc công, có thể khiến bản thân nguyên khí của võ giả chứa độc tính, trong chiến đấu, nếu đánh nguyên khí của bản thân vào cơ thể kẻ địch thì có thể khiến kẻ địch trúng độc. 

             Độc công rất mạnh, nhưng võ giả thực sự tu luyện độc công, đã ít lại càng ít. 

             Không có lý do nào khác, cùng với sự tăng trưởng cảnh giới của võ giả, uy lực của độc công càng lúc càng mạnh, nếu cơ thể võ giả không chịu đựng được, sẽ độc chết chính mình! 

             Lâm Huyền nhìn người thứ ba trên võ đài, Liễu Thúy Thúy. 

             Sắc mặt Liễu Thúy Thúy bình tĩnh, như thể nàng đã đoán trước sẽ phát triển thành như vậy. 

             Lâm Huyền có thể nhận định rằng, Độc Phong tu luyện độc công! 

             Trong lòng hắn thở dài. 

             "Mã Phong Dương thua trận!" 

             Mã Phong Dương trên võ đài đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, thậm chí cả nguyên khí trong cơ thể cũng không huy động được. 

             Hắn dễ dàng bị Độc Phong quật ngã xuống đất! 

             Mã Phong Dương mở to hai mắt nhìn Độc Phong, không thể tin được. 

             “Đồ đê tiện! Vậy mà lại hạ độc!" 

             Giọng nói lạnh nhạt của Độc Phong vang lên. 

             "Ngươi vẫn chưa biết sao? Ta tu luyện độc công!" 

             Nghe thấy hai chữ độc công, Mã Phong Dương giật mình. 

             Lúc này hắn mới hiểu được, trận đấu võ này, là bản thân thua rồi. 

             Độc Phong vén ống tay áo của bản thân, phần thịt cổ tay đã cháy xém và đẫm máu. 

             "Ngươi đúng là đáng chết!" 

             Dứt lời, Độc Phong cầm thanh kiếm mỏng trong tay, đâm về hướng Mã Phong Dương! 

             Mã Phong Dương lúc này không còn sức đánh trả, nếu kiếm này xuyên qua ngực hắn, Mã Phong Dương chắc chắn sẽ chết. 

             "Phụt!" 

             Thanh kiếm mỏng manh đâm vào da thịt, đâm vào cổ tay của Mã Phong Dương! 

             Khuôn mặt Mã Phượng Dương lập tức lộ ra vẻ đau đớn. 

             Tuy nhiên, hành động của Độc Phong còn hơn thế, thanh kiếm trong tay hắn nhấc lên, gân tay Mã Phong Dương lập tức bị cắt đứt! 

             "A!" 

             Trong cổ họng Mã Phong Dương phát ra âm thanh gào thét đau đớn. 

             "Đau đớn đúng không? Đừng vội, vẫn chưa kết thúc đâu!" 

             Độc Phong lại đánh ra một nhát kiếm khác, cắt đứt gân cánh tay kia của Mã Phong Dương! 

             "A!" 

             Mã Phong Dương đau đớn đến mức sắp hôn mê. 

             Rất nhiều người không thể chịu nổi nữa, quay đầu sang chỗ khác. 

             Võ giả đánh nhau bình thường, đánh bại đối phương rồi sẽ không giết họ, đâu là đấu võ, mà không phải là một cuộc chiến sinh tử. 

             Và những gì Độc Phong đang làm còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết Mã Phong Dương! 

             Chặt đứt gân tay Mã Phong Dương, Độc Phong không định ngừng lại, hắn chuẩn bị dùng kiếm đánh gãy nốt hai gân chân của Mã Phong Dương. 

             Đúng lúc này, Liễu Thúy Thúy lên tiếng. 

             "Ngừng lại." 

             Độc Phong khịt mũi hừ lạnh, cất thanh kiếm mỏng vào trong chiếc áo choàng màu đen. 

             Hắn lạnh lùng nói với Mã Phong Dương: "Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, ta sẽ không giải độc cho ngươi, kinh mạch toàn thân ngươi sẽ bị độc của ta từ từ ăn mòn, cuối cùng trở thành người vô dụng!" 

             "Ta tin rằng ngươi sẽ hưởng thụ quá trình này, ha ha ha!" 

             Độc Phong vừa cười vừa quay về thông đạo võ giả, nhóm võ giả trong con đường đều nhường đường cho hắn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn. 

             Chỉ có một người đứng trước mặt hắn. 

             Lâm Huyền! 

             Mã Phong Dương và Lâm Huyền mới gặp nhau một lần, không thể xem là bạn bè, nhưng ấn tượng của Lâm Huyền với Mã Phong Dương không tệ chút nào, Độc Phong hành động tàn nhẫn như thế khiến hắn tức giận trong lòng. 

             Nếu cuối cùng vẫn phải chọn một võ giả thẻ cam để khiêu chiến, thì chọn người không bằng gặp người, Lâm Huyền đã đưa ra quyết định. 

             "Độc Phong, ta muốn khiêu chiến ngươi." 

             Nghe được lời nói của Lâm Huyền, Độc Phong sửng sốt một lúc, rồi bật cười, như thể nghe thấy một trò đùa vui nhất trên đời. 

             "Tiểu tử, ngươi điên rồi à?" 

             Những võ giả xung quanh Lâm Huyền đều cho rằng hắn điên rồi. 

             Biểu hiện của Độc Phong, Lâm Huyền cũng đã nhìn thấy, những võ giả khác trốn còn không kịp trốn, hắn còn muốn thách đấu. 

             Lâm Huyền không sợ sẽ có kết cục giống với Mã Phong Dương? 

             Lâm Huyền bình tĩnh nói. 

             "Ta đã đưa ra lời thách đấu với ngươi, có đồng ý hay không thì ngươi tự xem xét." 

             Nói xong, hắn đã nhảy xuống khỏi thông đạo võ giả, lại một lần nữa đi lên võ đài. 

eyJpdiI6IjZpTFhxVzlaOVcrVzRcLytXeGlGRjFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5BMUszNERjT2ljWWl3OWREUDBLejN5UlhuWDhnVm9KVFFZUWZBRjlMVGF5MlByeUx5RzNyZ3VSa0Y4TVwvMkZMaEsrQVlPcWdTOSsyWHBJdDFPcldMZ2J6MnV2SnVUSDJxSU8yZURlWDZ4UWZuVXBIZXNhWlpmbGNHM3BkdGkzR0QweVFyT3FcL2h4K2VjQ3YzaDBjZTFxM1hjRERxeWJYNVVyQVJYTDAzRitnRzVzMkRteXArNmZtdm9XdHloTDlaTEE4dHhLUHhFYkpZVkxWUmRUK1JBUlh2aWcrZlJjNWVWbng2ME9TeXkySjFEdkVNSTZLSktGcVdDZjdNSW9lakVrUDJkMVZodTRsMFRMTmN2a1NxTjh2bmR2T2lRYWJoVTVydURnbVpDYTlESHhRVkZXdDBVOEJmZE5DeXBpYkdKVlBqYmtCUHFuWVRuMDdXS2I0MHMzaG0xeE1Jd053NW5lb2QyQkxSNUpvUHd0cjNycEtvNWVXSmM5bmRJcEJ3Uk5BZ0Uybk5vbEM1MjFSNG1FZGtRbTd1a3lhSEV2RGZSbXNvXC9ldDdsZ2NrYXBZWXRZcU9saU5ON1VxVFRMNmwiLCJtYWMiOiIzYjA0NjRiOTQ0YjYzYWJmYjllYmJiMWEyMGU5Y2RkZjQ3ZGUyZTdkOTU2NDEzNTAwMzEwZmQzN2Q0ZWE0OTIwIn0=
eyJpdiI6ImJIYlwveDM1MDlmMTk5YkNVek1cL0c0Zz09IiwidmFsdWUiOiJVMHhPVnJaZGltUEJCell2cEtwN3JCXC9UMkFpbzJXWDRNWHY4ZGwyNjVOdkxJdm14Zjk0clZ4UUpHY0ZtTFJ4TVZGbWs0Tyt5WThjTUZGQ1hmcVZVWWZianhGSTBWWHRCZkhvY2IwdXBadGFDTFpxZXh4Q0F3a3A0RXZ6NmlFT2tyUUtGWVwvNm1hZTJKTTRXcFlaaG9yajJJeSsxTEJBM3A4ZDlESWMwVmJDSWFxNU5MdTM5K1RGcm9DaVhFWDlVMzZrTVlHa3RFR0xTNUdNRGd2MVkxN3NHTkxIZTh5M24rbitmcXhrb05IQ1k9IiwibWFjIjoiZjQ2ZDNmZTU2OGE5NGMyMzQyY2Q0MTdkY2FjNzdhZjAxNTFiOGYxZWVkZDkwNTZiY2JlOWU1NDhlODJmNWFhYyJ9

             "Nếu ngươi muốn chết, thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi!"

Ads
';
Advertisement
x