Du Giai Ý và Diệp Văn ôm nhau khóc rất lâu cho đến khi cảm xúc của Du Giai Ý dần nguôi ngoai. 

Phó Quân Hạo chủ động đứng dậy nhường chỗ ngồi bên cạnh Du Giai Ý, giơ tay đỡ Diệp Văn đã ngồi dưới đất hồi lâu lên ghế sofa: "Bác ngồi đây rồi từ từ nói" 

Diệp Văn liếc anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Du Giai Ý. 

Xem ra anh cũng biết điều, biết ba ruột cô là người không thể đắc tội, tập trung lấy lòng ông ấy. 

Phó Quân Hạo đưa khăn giấy cho Du Giai Ý, ra hiệu cho cô lau nước mắt. 

Rồi anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, mặc dù anh rất muốn ngồi cạnh Du Giai Ý và là người ôm cô vào lòng để cô khóc thật đã nhưng bây giờ anh không còn cơ hội. 

Du Giai Ý đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, nhưng vẫn không kìm được những hàng nước mắt. 

Cô rất ngại, vội lau nước mắt: "Con xin lỗi, con mừng quá. Không ngờ rằng người ba mà con ao ước từ nhỏ hôm nay lại xuất hiện thật... 

Du Giai Ý dứt lời lại bắt đầu khóc. 

Từ nhỏ cô chưa từng cảm nhận được một chút tình thương của người cha, không ai biết trong lòng cô khao khát đến nhường nào. 

Cô từng chăm chỉ học tập, nỗ lực làm việc và khiến bản thân mình xuất sắc hơn, hy vọng có thể nhận được một chút quan tâm và yêu thương từ Du Đình Trọng, nhưng sau đó, cô dần nhận ra dù có cố gắng thế nào thì Du Đình Trọng cũng sẽ không bao giờ thích cô. 

Những khao khát về tình cha đã ẩn sâu trong tim cô như thế. 

Không ngờ rằng vào một ngày của nhiều năm sau, cô sẽ tìm thấy cha ruột của mình, mà người cha ruột này đối xử với cô rất tốt, cô vui mừng và hạnh phúc đến mức không 

thể nín khóc. 

Những lời của Du Giai Ý khiến Diệp Văn, người mãi mới lấy lại bình tĩnh mắt lại đỏ hoe và bật khóc. 

Con gái yêu quý của ông đã phải chịu bao nhiêu tổn thương trong quá khứ. 

Phó Quân Hạo cũng xót xa quay đi, anh là người biết rõ nhất Du Đình Trọng đối với Du Giai Ý tệ như thế nào, nhưng nếu Du Đình Trọng yêu thương Du Giai Ý dù chỉ một chút, ông ta sẽ không đánh thuốc mê đưa cô ấy lên giường đàn ông. 

Không khác gì bán con gái. 

Tuy Phó Quân Hạo hiểu được cảm xúc kích động của ba con họ, nhưng anh biết họ còn có việc quan trọng phải làm bây giờ, đó là nhanh chóng làm sáng tỏ những tin đồn bên ngoài. 

Vì vậy, anh kịp thời nhắc nhở Diệp Văn: "Bác Diệp, nếu bác đã chuẩn bị xong những thứ này, không phải nên công khai với công chúng trước sao?" 

Diệp Văn lần này mang những tài liệu này đến Giang Thành, có lẽ ông ấy chuẩn bị đã sẵn sàng để đối phó. 

Nghe Phó Quân Hạo nhắc nhở, Diệp Văn nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Quân Hạo và nói: "Phải, đây là điều quan trọng nhất" 

Diệp Văn nói xong, lấy điện thoại ra phân phó cho ai đó, người của ông sẽ nhanh chóng lấy danh nghĩa của ông để tuyên bố. 

Về vấn đề tiết lộ lai lịch của Du Giai Ý, Diệp Văn đã chuẩn bị một tuyên bố ngay từ khi xác nhận rằng Du Giai Ý là con gái ruột của mình. 

Ông ấy đã chuẩn bị sẵn giám định quan hệ huyết thống và những bức ảnh và lời văn, chỉ cần ông lên tiếng ra lệnh là được. 

Sau khi dặn dò cấp dưới, Diệp Văn cúp điện thoại và nhanh chóng nhìn về phía Du Giai Ý, tâm trạng của Du Giai Ý đã dần bình tĩnh lại. 

Cô nhìn Diệp Văn với đôi mắt đỏ hoe: "Ba đã sớm biết về mối quan hệ của chúng ta rồi sao?" 

Diệp Văn lấy ra một bức ảnh khác từ túi hồ sơ và đưa nó cho Du Giai Ý: "Lần đầu tiên ba nhìn thấy con, ba đã có suy đoán rồi, bởi vì con trông rất giống mẹ" 

Du Giai Ý cầm lấy bức ảnh và nhìn cô gái trẻ trong hình, ngay cả bản thân cô cũng rất ngạc nhiên. 

Thực sự rất giống, đặc biệt là cô gái trong bức ảnh đang ở độ tuổi đẹp nhất, cũng trạc tuổi cô bây giờ, khuôn mặt họ như cùng một khuôn đúc ra. 

Du Giai Ý nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Diệp Văn, khó trách biểu cảm của Diệp Văn lúc đó rõ ràng là rất sửng sốt, còn có khi cô gặp Thư Hiểu, Thư Hiểu cứ nhìn cô chằm chằm, thậm chí đỏ hoe cả mắt. 

Còn có bà cụ nhà họ Diệp, sau khi nhìn thấy cô liền vô cùng xúc động, tặng cho cô đồ trang sức quý giá và dinh thự. 

Thì ra họ đã biết thân phận thực sự của cô. 

Diệp Văn lại nói: "Lần đầu tiên gặp, ba đã chắc chắn con là con gái của ba, nên ba mới chủ động nhận con làm con nuôi, để được gần gũi với con hơn. 

"Ban đầu ba rất lo con sẽ cho rằng ba đề nghị quá đột ngột, cho nên lấy cớ là muốn làm chỗ dựa vững chắc cho con, để con không bị người ta khi dễ." 

Diệp Văn nói đến đây, nụ cười trên mỗi ông bỗng sáng bừng cả lên: "Không ngờ con lại đồng ý lời đề nghị của ba nhanh như vậy,ba có thể cảm nhận được ấn tượng về ba của con rất tốt, ba rất mừng" 

"Có lẽ là vì chúng ta chảy chung một dòng máu" Diệp Văn cảm động nói, Du Giai Ý cũng dứt khoát gật đầu. 

"Ban đầu con đơn giản chỉ coi ba là một thần tượng trong lĩnh vực văn học. Sau lần đầu tiên gặp ba ở Hải Bắc, con cũng thấy rất ngạc nhiên, con cảm thấy rất gần gũi với ba và tin rằng ba sẽ không bao giờ hại con..." 

Nghe ba con Du Giai Ý và Diệp Văn kể về thiện cảm ban đầu về nhau, Phó Quân Hạo không khỏi nghĩ đến cảm xúc mình khi Du Giai Ý đồng ý làm con gái nuôi của Diệp Văn. Vào thời điểm đó, anh hoàn toàn coi Diệp Văn là một ông già có ý định xấu xa... 

Diệp Văn nói tiếp: "Lần thứ hai con đến Hải Bắc, ba đã nhờ người trong khách sạn giúp lấy mẫu tóc của con để xét nghiệm, kết quả đúng như trong dự liệu của ba" Diệp Văn nói đến đây lại đưa tay lên và âu yếm xoa nhẹ lên trán của Du Giai Ý, nói bằng một giọng cưng chiều: "Du Giai Ý, con là con gái ruột của ba." 

"Ba xin lỗi vì đã để con lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy" Diệp Văn vô cùng xin lỗi Du Giai Ý: "Ba thực sự không biết khi chia tay mẹ đang mang thai con, nếu ba biết, bất cứ giá nào ba cũng phải tìm được hai người." 

Du Giai Ý khẽ lắc đầu: "Ba không có lỗi với con, ba cũng không biết không phải sao?" 

"Con tin, nếu ba biết đến sự tồn tại con, nhất định sẽ tìm bằng được con, nhất định sẽ rất yêu thương con." 

"Bây giờ chúng ta nhận nhau còn chưa muộn, mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời" Du Giai Ý nói rất nhiều liền một mạch, chỉ để Diệp Văn cảm thấy bớt áy náy. 

Diệp Văn rất xúc động, con gái ông quả thực quá tuyệt vời. 

Sau đó Diệp Văn kể cho Du Giai Ý về quá khứ giữa ông và mẹ cô: "Khi đso ba không tiếp tục tìm kiếm bà ấy nữa, vì ba không muốn bà ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện gia đình ba, ba yêu bà ấy rất nhiều, làm sao ba nỡ để bà ấy chịu khổ cùng ba" 

"Không ngờ lần chia tay đó lại là vĩnh biệt, cả đời này ba sẽ không bao giờ được gặp lại bà ấy nữa" 

eyJpdiI6IlNYdjlcLzdaall0RWhnTldBUDFzMXhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZZNGwzcTVkWmxNcWNCenQwV1JnMVI5Rk03OHA3M25hbTJ1OUx4dlNjemNtdG5rdlJBUktBd2dsTVVkTEQ5NENEcElUQXZiRlc4dUtUNnBNYXZlRUZwZkx4NUUxeVRqRjdvWWRIQmJud080aW93SGVCSzhFOTdqcGpCelwvRVpGR3RiNnVxRXpDR2RyeXd5S0EzUU5TT0lTV1VlZ1d5bTZYWFwvZ0VtMkVvMjYrZnYrSHdkSWtzNm9EQW96bUNqV1dGSXV4UVBJbjB2Y0tIUnI3S1BzXC9Mb1dEWEliSFhYVEkwWFZVaGZwOGVFMERaeCtPYXcybjZxbjFPK3dQTldrYlRsa1wvM2Irajg5b1BcL01vcFhINk5YTVRpeXhSYVJQY1g0Y3ltNkZhaUg1UXZvNzZ6QXE1VGhnRFIyMzA4Q3RzZkZzNk1UTTVUd2V5Z25NblNhYU5KVnQ0OHZlU2sxVlVxYU1IREtOMytaQmoxVUs3XC93VWZBSkc2REVXdVpldzJcL3hyWFZIUjdZdDZIMlhiU05KTGJZV0dZaGhkdEx3UnZxRzBaK3phTDY1cUdBPSIsIm1hYyI6ImRhYzNkYjYwZDliZmM1NmU2MjE0NmFmZGNhODVlODQyZWIxZWExN2Y2YWEwNTMyNzg4YjE1ODQ4MzE0MDM1OWYifQ==
eyJpdiI6ImRUY1JMcU9iZlVcL3E1K1ZKWjJXcWV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxDSUg5NmdKQmVCR3J3TmtmZmJEM0laeU02VXFnQU03c2pKMGJhWUU0TXgrTGcrMUc2eUNra0kyMjZsQWdXWnpITkFmUzVVZkFIVHdcLzFCYVFDUlJsdEZXVkZBMDN3eG1zVTVRbkdpM3M2b2t1WVFxR0VjeWk1VGk5V1VvT3NSeXZuUlgzRkl1UWV5Z2FvSGVVXC9NQXVVVFBtWktiODdicUgwcDNZU043cDFvRzlNTm9jcEY5VTBPVzdXXC9aVXNIU25yQXhpYjVqakRQb0NhXC9OMUs1UEtOVEs1dGJJRnFTbTZFSHM4eitmXC9hRkNnU2YzNTN5N1huTTlzMTAxZ25cLzN3KzMxRUNLbElJUGE2bER1YzZ5dHlaR2c0cTFCKzV2TnA5VUdicVFCVGFVPSIsIm1hYyI6ImIyYjMwOTY1OTFmZjkwNGVhNzYxNzcxN2Q0N2Q1YTE0YzcyNGJjODYyZDQ0YWQ0YzNjNDZhYjZkODczMzMxNGMifQ==

Có lẽ, tất cả đều do ông trời sắp đặt.

Ads
';
Advertisement
x