Lão Hoàng đế phẫn nộ: "Chỗ nào võ đoán! Hắn ta không béo sao!"
Thái tử: "..."
Vậy người cũng không thể nói người ta béo chính là bóc lột mà ra a!
Một bên khác.
Hứa Yên Miểu: [...]
Hứa Yên Miểu: [Tặng một bức tranh mỹ nhân còn không bằng tặng một cân thịt lợn muối.]
Lão Hoàng đế lại chuyển giận thành vui, thấp giọng nói với Thái tử: "Nhìn xem, Bạch Trạch không hổ là thần thú, chính là tâm trí kiên định!"
Thái tử: "..."
Hôm nay số lần hắn im lặng đã quá nhiều rồi.
Hứa Yên Miểu không chú ý bên cạnh tường có không ít người trèo lên – chủ yếu là lần đầu tiên có người hối lộ hắn, quá hưng phấn. Mặc dù sau đó hắn định tố cáo người, nhưng không ngại hiện tại hưng phấn một chút.
Trong lúc hưng phấn, hắn thuận miệng hỏi: "Món hối lộ này, là chỉ tặng riêng ta, hay là các quan viên khác cũng có?"
Tri huyện Thượng Nguyên huyện dùng giọng khí nói nhỏ, chỉ sợ người khác nghe thấy: "Chuyện này... Lễ vật tại hạ tặng cho những người khác, tự nhiên không giống Hứa lang."
Hắn ta có tâm nhãn, không nói tặng cho ai.
Nhưng Hứa Yên Miểu có hệ thống.
[???]
[Tặng hối lộ cho tất cả mọi người trên dưới Lại bộ? Bao gồm cả Tư vụ Lại bộ?]
Thái tử che mắt không dám nhìn.
Người của Lại bộ ở đây lập tức có chút hoảng.
Bọn họ tuy có người nhận số tiền này, có người không nhận, nhưng không chịu nổi tự mình biết chuyện của mình, lần này không nhận, cũng không đại biểu không có sai lầm khác a!
Trời ơi phù hộ! Hứa lang ngàn vạn lần đừng có nói ra chuyện khác!
Lão Hoàng đế trong lòng cười lạnh.
Xem ra cũng nên để Cẩm Y Vệ điều tra trên dưới Lại bộ một lượt rồi.
Hứa Yên Miểu quả thực không có lập tức nói ra những người khác của Lại bộ, hắn chỉ là lễ phép từ chối tri huyện Thượng Nguyên huyện, và không lưu tình đóng cửa lại.
Trong lòng còn ủy khuất: [Sao! Ta không xứng có một món hối lộ riêng sao!]
Thái tử hơi biểu thị đồng tình.
[Đáng ghét! Ta muốn xem có ai nhận hối lộ của hắn ta không.]
Thái tử: Thôi vậy, vẫn là "đồng tình" với các quan viên Lại bộ đi.
Trời tuyết, thật sự rất lạnh.
Quan viên Lại bộ cảm giác một trái tim mình lạnh lẽo, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Hứa Yên Miểu, dường như nhìn thấy một đóa hoa loa kèn lớn từ sau cửa vươn cao lên, nói với toàn thế giới –
[Ồ! Hữu thị lang Lại bộ nhận ba mươi trang trại, đồng ý giúp tri huyện Thượng Nguyên huyện điều vào Hàn Lâm Viện.]
Hữu thị lang Lại bộ thở mạnh hai hơi gió lạnh, rùng mình một cái.
[Ồ, ồ!!!]
[Là chuyện mấy ngày trước rồi! Hữu thị lang Lại bộ quả thực nhận tiền làm việc! Nhưng hắn ta đến lúc đó rồi, vậy mà lại quên người ta tên gì! Cái này cũng được sao!]
[Cười c.h.ế.t mất, bảo người ta đem tất cả tri huyện nhậm chức đủ bảy năm và họ Tôn đều điều vào Hàn Lâm Viện đúng không? Xem ra là mơ hồ nhớ một chữ 'Tôn'...]
[Nhưng mà.]
Hứa Yên Miểu sắp cười c.h.ế.t trên giường rồi.
[Người ta tên là Tả Tôn a!]
[Hữu thị lang Lại bộ, ngươi giúp nhầm người rồi!]
Thái tử: "Phụt ——"
Lão Hoàng đế ném tới ánh mắt tử vong.
Thái tử: Xin lỗi, thật sự không nhịn được.
Xé nát ô của người khác!
Phản ứng đầu tiên của Hữu thị lang Lại bộ lại là: Chết rồi! Thanh danh nhận tiền làm việc hỏng rồi!
Phản ứng thứ hai, mới là: Chuyện mình nhận hối lộ bị lộ rồi!
Tim thịt nhảy dựng, thầm kêu khổ. Nhưng ngại địa điểm, không cách nào hướng Hoàng đế bày tỏ sự cầu xin tha thứ và hối hận của mình, chỉ có thể sau khi Hoàng đế rời đi, run rẩy về nhà.
Nghĩ rằng kết cục của mình có lẽ không phải bị đánh chết, thì cũng là bị cách chức lưu đày, về đến nhà, Hữu thị lang Lại bộ dứt khoát cho người đem tất cả rượu mạnh trong hầm rượu ra, rót đầy vò đổ vào miệng.
Vừa uống rượu vừa khóc, uống một hồi liền nôn ra đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất