"Huynh đệ, Vân Điên Chi Hải không phải chốn thái bình đâu!" Viêm Đế ngẩn người một lúc rồi cảm thán.
"Ồ? Viêm huynh từng đến đó rồi sao?" Lâm Tiêu hơi kinh ngạc.
Tôn Hoàng Giới rộng lớn, gần như vô biên. Ngay cả cường giả Tôn Chủ Cảnh cũng chẳng dám vỗ ngực tự xưng là mình đã đi khắp mọi ngóc ngách, nói thế thì đúng là khoác lác.
Vì vậy, khi thấy Viêm Đế lộ vẻ kinh ngạc lúc nghe nhắc đến Vân Điên Chi Hải, Lâm Tiêu đoán ngay đối phương chắc chắn biết rõ, thậm chí đã từng đến nơi đó.
"Từng đến vài lần..." Viêm Đế đáp qua loa rồi nói tiếp: "Tôn Hoàng Giới vô cùng rộng lớn, một kẻ thích chu du bốn phương như ta cũng chỉ mới khám phá được một phần nhỏ. Nhưng có một điểm ở đây tương tự Địa Cầu, đó là tỷ lệ diện tích mặt nước."
"Tỷ lệ diện tích mặt nước ư?!" Lâm Tiêu chớp mắt, khó hiểu.
"Đúng thế, tỷ lệ giữa diện tích mặt nước và đất liền của Tôn Hoàng Giới khoảng chừng bốn - một, thậm chí còn hơn."
"Dưới biển sâu có vô số hung thú là bá chủ hải dương với thân hình khổng lồ và thực lực kinh người. Ngay cả ta cũng không dám đi vào sâu bên trong."
Nhắc đến hung thú hải dương, trong mắt Viêm Đế tràn ngập vẻ kiêng dè. Xem ra hắn ta từng chứng kiến sự đáng sợ của chúng, hoặc đã phải nếm trái đắng dưới tay chúng rồi.
Lâm Tiêu cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Có thể khiến một cường giả đỉnh cao như Viêm Đế phải thận trọng đến thế, đám hung thú hải dương đó chắc chắn không hề đơn giản.
"Vậy tại sao huynh đệ lại muốn đến Vân Điên Chi Hải?" Viêm Đế tò mò hỏi.
"Vốn dĩ ta định cùng một bằng hữu đến một nơi có cơ duyên ở Vân Điên Chi Hải, nhưng giữa đường lại gặp phải chuyện Thiên Thần Chiến Đài. Thế nên ta đến đây trước, còn nàng một mình đi đến đó rồi." Lâm Tiêu giải thích đơn giản.
"Hì hì, vậy ta đoán bằng hữu đó của ngươi chắc là nữ nhân nhỉ!" Viêm Đế cười hỏi.
"Là đạo lữ của ta, ta định sau khi xong cơ duyên lần này sẽ cưới nàng về dinh." Lâm Tiêu cũng chẳng giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.
Tình cảm giữa hắn và tiểu nha đầu đã sớm gắn bó keo sơn, quyết định như vậy cũng là thuận theo tự nhiên.
"Chậc chậc, được đấy!!! Vẫn là huynh đệ lợi hại! Mới xuyên không tới đây bao lâu mà đã sắp lập gia đình rồi. Xem ra vài năm nữa, ta cũng phải chuẩn bị hồng bao cho nhi tử của ngươi thôi."
Viêm Đế trêu chọc, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Nếu là vì đạo lữ của ngươi thì cũng chẳng có gì lạ. Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, chúng ta cùng đi đi, có gì còn tương trợ lẫn nhau."
"Vậy xin đa tạ Viêm huynh trước." Nghe đối phương nói muốn đi cùng, trong lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ.
Có một cường giả đỉnh cao như Viêm Đế ở bên cạnh, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
"Huynh đệ khách sáo quá. Giữa chúng ta còn câu nệ làm gì, đừng nhắc đến chữ ‘tạ’ nữa, nghe xa cách lắm." Viêm Đế xua tay.
Lâm Tiêu dường như nghĩ đến điều gì, bèn khó hiểu hỏi: "Viêm huynh, ngươi đến Tôn Hoàng Giới nhiều năm như vậy, mà... vẫn chưa tìm được mấy vị đạo lữ sao?"
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ vừa rồi của Viêm Đế, Lâm Tiêu không khỏi thắc mắc.
Viêm Đế đâu chỉ có tu vi cao thâm khó lường, ngay cả tướng mạo và dáng người cũng thuộc hàng cực phẩm.
Người như vậy sao có thể thiếu nữ nhân vây quanh được chứ?? Không thể nào! Trừ phi... khụ khụ...
Lâm Tiêu chợt nhớ lại cái ôm có phần hơi chặt lúc nãy. Càng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn Viêm Đế càng trở nên kỳ quái.
"Này này, huynh đệ, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy hả!" Viêm Đế lườm Lâm Tiêu một cái, rồi bước lên một bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất