Còn tên Nguyên Khuê này, ngay từ đầu đã không hề có ý định sắp xếp lại trật tự, mà là muốn hoàn toàn thống trị thế giới, hay nói đúng hơn, hắn muốn nô dịch tất cả chúng sinh.   

 

Hơn nữa, mục tiêu của hắn không chỉ giới hạn ở Tôn Hoàng Giới, mà còn bao gồm tất cả các vị diện và thế giới liên quan khác.   

 

Dã tâm này không thể chỉ dùng từ “lớn” để hình dung, mà phải nói là lớn đến mức không có giới hạn mới đúng.  

 

Một lúc lâu sau, Can Anh Túc coi như đã hiểu rõ được tình hình hiện tại của Dị tộc Hắc Ám.  

 

Quả thật đúng như nàng dự đoán, năm đó sau khi nàng biến mất, Dị tộc Hắc Ám đã trải qua thời kỳ suy yếu kéo dài, thực lực giảm sút nghiêm trọng.  

 

Nhưng sau khi ẩn mình trong bóng tối, dưỡng sức và tích lũy lực lượng suốt mấy ngàn năm, bọn họ đã tái xuất với sức mạnh đáng sợ, thực lực tăng lên nhanh như vũ bão.  

 

Không ít cường giả đã bị Nguyên Khuê dùng đủ loại thủ đoạn, cả mềm lẫn cứng, để thu nạp vào Dị tộc Hắc Ám. Kế hoạch đầy dã tâm của hắn, cứ thế từng bước được thực hiện một cách vô cùng trật tự.  

 

Đồng thời, nàng cũng biết được, dưới chính sách cai trị áp bức bằng cách gieo cấm chế, đã có không ít thành viên Dị tộc Hắc Ám nảy sinh bất mãn, nhưng lại không dám bày tỏ.   

 

Dị tộc Hắc Ám lúc này, bề ngoài trông như một khối sắt thép không thể phá vỡ, nhưng thực chất bên trong lại tồn tại những mầm mống tai họa khổng lồ, chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng nổ.  

 

Sau khi nghe Hình Hắc miêu tả, Can Anh Túc đã có một cái nhìn sâu sắc và toàn diện hơn về cục diện của Dị tộc Hắc Ám cũng như toàn bộ Tôn Hoàng Giới hiện tại.  

 

“Được rồi, ngươi về đi. Nếu có chuyện gì, sau này bổn tôn sẽ tự tìm đến ngươi.” Can Anh Túc nói.  

 

Từ giờ phút này, Hình Hắc đã trở thành một quân cờ chiến lược mà nàng cài cắm vào lòng địch. Nàng tin rằng, không lâu nữa quân cờ này sẽ phát huy tác dụng.  

 

“Vâng, thuộc hạ xin tuân lệnh!” Hình Hắc vô cùng cung kính và biết ơn, dập đầu hành lễ.  

 

Ánh mắt hắn giờ đây đã không còn vẻ chán nản và thất vọng trước đó nữa, chỉ còn lại sự oán hận dồn nén đối với tầng lớp lãnh đạo của Dị tộc Hắc Ám.  

 

Vốn dĩ hắn nghĩ, cả đời này hắn không thể nào ngóc đầu lên được, mãi mãi làm một tên nô bộc bị kiểm soát. Nào ngờ có ngày số phận xoay chuyển. Không chỉ may mắn gặp lại Thiên Tôn Điện Hạ, được giải trừ cấm chế trong cơ thể, hắn còn được Điện Hạ trọng dụng.  

 

Một bên là chủ động dâng hiến lòng trung thành, một bên là bị ép buộc phải phục tùng. Làm sao có thể so sánh được!  

 

Dù cho được chọn lại một vạn lần, mười vạn lần, hắn cũng sẽ không chút do dự mà chọn đầu quân cho Thiên Tôn Điện Hạ.  

 

Ngay khi hắn chuẩn bị quay người trở về Dị tộc Hắc Ám, quyết tâm sẽ làm một quân cờ bí mật xuất sắc cho Thiên Tôn Điện Hạ, tỏa sáng và phát huy tác dụng lớn nhất có thể.  

 

“Đợi đã.” Thiên Tôn Điện Hạ bất chợt gọi hắn lại.  

 

“Xin Thiên Tôn Điện Hạ chỉ dạy.” Hình Hắc lập tức đứng yên tại chỗ, duy trì tư thế cung kính tuyệt đối.  

 

“Về chuyện của Phong Bạo Long Tộc lần này, ngươi cứ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tên Âm Hồn kia. Còn việc làm thế nào để bịa chuyện cho mấy tên đó tin tưởng, thì ngươi cứ tùy cơ ứng biến.”  

 

“Còn nữa, sau này, nếu Dị tộc Hắc Ám có bất kỳ hành động nào nhắm vào Siêu Phàm Kiếm Đế, hoặc một người tên là Lâm Tiêu, ngươi phải lập tức đến báo cho bổn tôn biết.”  

 

“Cầm lấy cái này. Một khi có chuyện khẩn cấp, cứ bóp nát nó là được.”  

 

Can Anh Túc nói xong, bèn búng tay một cái, một tấm linh phù đã bay đến trước mặt Hình Hắc.   

 

Trên đó ẩn chứa một luồng thần thức đặc biệt mà nàng đã để lại.  

 

“Vâng, thuộc hạ đã rõ, thưa Thiên Tôn Điện Hạ.” Hình Hắc vội gật đầu, cẩn thận cất giữ linh phù.  

 

Siêu Phàm Kiếm Đế? Lâm Tiêu?  

 

Siêu Phàm Kiếm Đế thì hắn có biết, đó cũng là một nhân vật đang được bàn tán khá nhiều trong nội bộ tộc dạo gần đây.  

 

Tên đó là một yêu nghiệt kiếm đạo hiếm có, là kẻ đã vượt qua được Thông Thiên Kiếm Các, đánh bại tiểu thế giới Kiếm tu. Đối với Dị tộc Hắc Ám, hắn được xem là một đối tượng uy hiếp tiềm tàng cần phải loại bỏ.  

 

Hiện tại, bọn họ vẫn chưa có hành động cụ thể nào nhắm vào hắn, nhưng chắc cũng sắp rồi.  

 

Chính sách của Dị tộc Hắc Ám là không bao giờ cho phép những thiên tài yêu nghiệt như vậy có đủ thời gian để trưởng thành.  

 

Còn cái tên Lâm Tiêu… thì lại vô cùng xa lạ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.  

 

Dù trong lòng đầy thắc mắc, hắn cũng không dám hỏi nhiều. Hắn biết rõ thân phận của mình, chuyện không nên hỏi, tuyệt đối không được hỏi.  

 

“Được rồi, ngươi đi đi. Bổn tôn cũng phải về rồi.” Can Anh Túc phất tay với hắn.  

 

Hình Hắc lại cung kính cáo biệt một lần nữa, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.  

 

Sau khi cảm nhận được đối phương đã hoàn toàn rời đi, thân hình Can Anh Túc khẽ rung lên, huyết sắc trong mắt nhanh chóng tan biến. Khí tức và uy thế bá đạo, kinh hoàng tỏa ra từ người nàng cũng lặng lẽ rút đi như thủy triều.  

 

“Oa!! Không thể ngờ, thân phận trước kia của ngài lại lợi hại đến thế! Vậy tại sao ngài vẫn phải chết, rồi chuyển thế trọng sinh vậy??” Can Anh Túc của hiện tại cất tiếng hỏi, giọng đầy tò mò.  

 

Vẻ băng hàn trên gương mặt nàng tan biến, thay vào đó là dáng vẻ hiếu kỳ như một đứa trẻ lần đầu khám phá thế giới.  

 

Nàng đợi mấy giây nhưng không nhận được câu trả lời. Nha đầu Anh Túc thất vọng, nghĩ rằng vị tiền bối trong cơ thể lại không muốn nói chuyện với nàng.  

eyJpdiI6IitSY1hJaWZhSFpydlJJOVdteGs1VlE9PSIsInZhbHVlIjoiUVNRM216MDVBcDhIQWE5cm5RRjQ0bWM2MUlkYjZWdFNwRGJTaVFpZ0I4aFNhM21odGo1NktZTEtsZ0NLUnpOdiIsIm1hYyI6IjJlNGYyZmRhYzlkNmYzYWQ5YTc2MjU4Zjk5YWYyOWUzZTIwYjE1YjY1NjdhMWRmYWM1NjgwZjgyNjY2NzI1MDkifQ==
eyJpdiI6IjNReXE3YmVwVjRcL1NqNExuWnNma3V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJcL0Fyc0tJV2doeFgrRXExTjRRQWtHSTFrM3BoVGxaTTJZYmFqamlUOEFXdEtwdGFkaTlSbGlHVGxZNzZYYWZGM1wvQ3VIYUxzaDVHSVFLXC9Sd1wvZDl6TFZVV1VOUjJHTGFMN3dlK0d5ZVJcL3pXQUdRSHFBUlRJN2VFVEJSckdRbnZlaXlnRW1Jdzk1cVZ6SjNtSlZEc0hGMXM0VTV1dkpyUW9EeUtHbEU4VkhMUDA4RW5wN0VyVWJUT2V3YW9lanpGUXNXamRyZ2lyZWNQQlJmN3VudTJSS1FCVGZsbnYrSXhSNyt4UjNFdkJDOERmYlRvV2MzeEprQmxPVkwwTlVPd3FoYUd0UVFjR25GUEQxN2xLMDh2VHc9PSIsIm1hYyI6ImViNDVlNThlMTM1NmRmMjA0MjNiNTUxNjI0MDlkYjM5OGQ3N2I4NDU2MGVhM2M2MTQ2ZWNjOTcwZjU3NmEzODYifQ==

“Tiểu nha đầu, không phải bổn tôn không muốn nói cho ngươi, mà do ngươi bây giờ quá yếu. Ngươi… có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?” 

Ads
';
Advertisement
x