...  

 

Trong khi đó, ở một nơi xa xôi.  

 

Tên dị tộc Hắc Ám sau khi bắt cóc Can Anh Túc, đã dốc hết sức bình sinh lao đi như một mũi tên, ngay cả một lần ngoảnh đầu lại cũng không dám.  

 

Một hơi thở...  

 

Hai hơi thở...  

 

Ba hơi thở...  

 

Hắn cảm nhận được khoảng cách giữa mình và lão già Phong Bạo Long kia đã ngày càng xa. Vị trí hiện tại của hắn đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của bộ lạc Phong Bạo Long tộc.  

 

Thoát rồi?!  

 

Hắn thật sự đã thoát ra rồi!!!  

 

Tên dị tộc Hắc Ám mừng như điên, nếu không phải thời cơ không đúng, hắn thật sự muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng để ăn mừng.  

 

Hắn đúng là quá thông minh, là một thiên tài mưu trí!  

 

Tình thế thập tử nhất sinh như vậy mà cũng bị hắn lật ngược thế cờ.  

 

Niềm vui qua đi, trong lòng tên dị tộc lại dâng lên nỗi sợ hãi và nghi hoặc tột độ.  

 

Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi là hắn đã phải bỏ mạng vĩnh viễn ở nơi đó.  

 

Quá kỳ lạ.  

 

Thông tin tình báo trong tộc dù có sai sót, cũng không thể chênh lệch một cách vô lý như vậy.  

 

Thông tin về lão già Phong Bạo Long kia, đừng nói là có chút khác biệt phải nói là hoàn toàn sai bét mới đúng!  

 

So với mô tả trong tình báo, sức mạnh của Bàn Lão trong thực tế hoàn toàn khác một trời một vực!  

 

Lần này, may mắn là hắn đã đích thân ra mặt, nếu đổi lại là kẻ khác trong tộc, chắc chắn đã thành cái xác không hồn rồi.  

 

May mà là hắn!  

 

Đợi lần này trở về, hắn nhất định phải cho lũ ăn hại bên bộ phận tình báo một bài học nhớ đời. Làm việc không thể có trách nhiệm hơn một chút được sao? Một chút tắc trách của bọn chúng, là phải đổi bằng mạng sống của người khác đấy! Lũ khốn!  

 

Tên dị tộc Hắc Ám càng nghĩ càng sôi máu.  

 

Hận không thể lập tức quay về tộc, đấm cho đám người phụ trách tình báo kia một trận nhừ tử.  

 

"Ta có chút tò mò, ngươi thật sự sẽ thả ta ra sao?"  

 

Giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.  

 

"Hửm!?"  

 

Tên dị tộc Hắc Ám giật mình, đôi mày nhíu chặt.  

 

Hắn chợt nhận ra một chuyện vô cùng quái dị.  

 

Việc bắt cóc thiếu nữ nhân tộc kia hoàn toàn là hành động bộc phát, vì thế, hắn cũng không kịp đánh ngất hay dùng cấm chế để khóa miệng nàng.  

 

Vậy mà suốt quãng đường chạy trốn bán sống bán chết đến đây, con mồi trong tay hắn lại không hề có chút giãy giụa hay la hét nào.  

 

Bây giờ lại còn dùng giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường để hỏi hắn một câu như vậy.  

 

Kỳ quái!  

 

Hết sức kỳ quái!  

 

Loại người này, hoặc là có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của bản thân, hoặc là một kẻ điên không biết sợ hãi cái chết.  

 

Tên dị tộc Hắc Ám nghiêng về khả năng thứ hai hơn.  

 

"Ngươi không sợ chết sao?" Hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng.  

eyJpdiI6Im1CbFYxa3ZGXC9kanNkdkNoXC84OGxjZz09IiwidmFsdWUiOiJXTWRjcE95cGZJR0RWQ3NvWXJTSEpBK2ExUEVDcUdKQzhyaG0xamxXeFl3MXVSazdYRlFSQUs1M2NTQVZlQWFuIiwibWFjIjoiOTg4YTlkMmYxYzU2MjQwYWNlMzk3OWM3MGUxZjdkOWVjZjkwMTE4ZTY1ZDdmOTE3ZmM0MWMzMTJhYjZjNmIwOSJ9
eyJpdiI6IitvaVNaODhHcGlTXC85ZVJLY2E3UTZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9nQkNDS2F1OXpvMUYwbHQwZFVVKzZcL1FGMFdxNXZtMVU4QjFkSWpVSE80UEtUbzVMRzhZWTZwdnJ4V3AwdEl5MTRoYkx4cks5ZGhOXC9kNlRCZ1J1ZjI3OFZvVTNRT3FEY0JkdWNQeFowYTE5dlRKTmVlSTkyd3psOW9xcnVaWE1iVmtSTTFONU1LVVFRQ1JrQkpCQkNicVZnSEQxVWZYbE9YdkU2MFZxVG52R2xFQm5WTFkzSnBjdWxyZ25HWFwvVm1mZ0NMeTNYd1laRTFLcE52NzJNRFlNKzFIODlFTFVQSzhkZkg2ZjJubEkrR0NTKzU3SHFwaU9Sam05RW51bUxlR21VcitLZEd0YUZKUHJDMHEycFdwYVFzSU1WcDBOR09taUcyMkRoMlNHb1FrUTdLS0grRUxTVEdhYmVvbTV5b1pyOE1wSUlDa1EyMEI2SkRXTGhaWFBiVmJ2RU4yeWJ6aTFtQ2tsRTU4az0iLCJtYWMiOiI4YTNlMWYzMjQ3MGJkM2RiNjIwMWQ4MzM0ODI0YTZlY2UyOWI1ZTAwZjNkMTdmNmQ4ODRmYmJlYzZlOTQ0OWY3In0=

"Thái thượng Trưởng lão của Phong Bạo Long tộc xem ra sẽ không đuổi theo rồi. Vì vậy ta mới hỏi, ngươi thật sự sẽ giữ lời hứa mà thả ta ra chứ?" 

Ads
';
Advertisement
x