"Anh Túc, nàng muốn dẫn ta đi đâu?" Lâm Tiêu cười khổ, hỏi.  

 

"Hừ hừ hừ, đi gạo nấu thành cơm." Can Anh Túc cũng không quay đầu lại nói.  

 

Cũng không biết là không muốn quay đầu, hay là không dám quay đầu.  

 

"Phụt!"  

 

Lâm Tiêu suýt chút nữa sặc nước bọt.  

 

Nàng ấy thật nóng nảy.  

 

Ồ?!  

 

Chờ chút.  

 

Phương hướng này, không đúng!  

 

"Chờ đã Anh Túc, chẳng lẽ nàng muốn đến động thiên phúc duyên mà tộc Phong Bạo chuẩn bị cho ta sao?" Lâm Tiêu vội vàng hỏi.  

 

"Sao vậy, không được sao? Tối nay chúng ta cũng đừng tu luyện nữa, ta đã chuẩn bị phấn đấu cả đêm rồi." Can Anh Túc nói không dọa chết người không thôi.  

 

Lâm Tiêu ngây người ra vì lời này.  

 

Nhưng rất nhanh, hắn đã tranh thủ thời gian khuyên nhủ: "Chỗ đó quá bình thường, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, Thiên Đạo tháp hoặc là tiểu thế giới đều được."  

 

Động thiên phúc duyên kia, bình thường đến đó cũng được.  

 

Nhưng bây giờ nơi không thể đến nhất chính là chỗ đó.  

 

Lâm Tiêu nhớ rõ bây giờ trên giường băng lớn trong động thiên có một cô nương Phong Bạo Long đang nằm.  

 

Nếu như đưa Can Anh Túc tới đó, e là sẽ trực tiếp thiêu rụi quy tắc.  

 

"Hả?! Đại Tiêu Tiêu, ngươi căng thẳng cái gì, chẳng lẽ ngươi còn kim ốc tàng kiều??" Can Anh Túc quay đầu trợn trắng mắt nhìn Lâm Tiêu nói.  

 

Ực ực.  

 

Lâm Tiêu nuốt một ngụm nước bọt.  

 

Trực giác của nữ nhân này thật đáng sợ!  

 

"Nàng nghĩ nhiều rồi, hình như trước kia động thiên thuộc về một vị nào đó trong tộc Phong Bạo, thoang thoảng có mùi khó ngửi. Nếu nàng thật sự muốn đi, vậy thì đi thôi." Lâm Tiêu mặt ngoài bình tĩnh, thật ra trong lòng có chút bối rối.  

 

Vẫn ổn.  

 

Nghe nói động thiên có chút mùi lạ, lông mày Can Anh Túc hơi nhíu lại.  

 

"Vậy thì thôi, không tới đó nữa. Thiên Đạo tháp và tiểu thế giới, ta cũng không muốn đi, mỗi ngày đều ở trong đó, buồn muốn chết." Can Anh Túc bĩu môi nhìn chằm chằm Lâm Tiêu nói.  

 

"Vậy, vậy nàng muốn đến nơi nào?" Lâm Tiêu chớp mắt, hỏi.  

 

Hắn cho rằng lời nói mạnh bạo trước đó của nàng chỉ là nói đùa.  

 

Nhưng câu nói tiếp theo của nàng lại khiến hắn kinh ngạc.  

 

"Hừ, nam nhân các ngươi không phải thích kích thích sao? Vậy cũng không tìm nơi khác, nơi này luôn đi."  

 

Can Anh Túc nói xong, kéo Lâm Tiêu đáp xuống mặt đất.  

 

Nơi này hẳn là một vùng núi non hoang vắng của tộc Phong Bạo.  

 

Oanh!  

 

Can Anh Túc vung tay lên.  

 

Phía dưới đã trống rỗng ra gần ngàn mét vuông đất trống.  

 

Động tác trợn mắt của Lâm Tiêu vẫn chưa dừng lại.  

 

Cái này, cái này... Đây là muốn dã chiến à?  

 

Quá táo bạo!  

 

Thật không biết sau này nàng ấy còn tìm tòi thứ gì đó ở trên máy tính Địa Cầu nữa.  

 

"Anh Túc, nàng không nói thật chứ?" Lâm Tiêu cảm giác máu chảy nhanh hơn.  

 

"Ta giống đang đùa giỡn sao?" Can Anh Túc ném một cái liếc mắt đưa tình.  

 

Cảm giác khác thường này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy có chút không đúng.  

 

Sau khi suy tư cực nhanh trong nháy mắt, Lâm Tiêu vung hai tay lên, ý niệm đi theo.  

 

Một tòa đại trận ngăn cách bao gồm Ý Cảnh - Tuế Nguyệt - Không Gian bao phủ phạm vi đất trống xung quanh.  

 

Tiếp theo, một chiếc giường mềm đặc biệt xuất hiện ở giữa khoảng đất trống.  

 

Đồ dùng như vậy, hắn đã chế tác không ít ở Địa Cầu.  

 

So sánh với đồ vật của thế giới huyền huyễn, để nói về sự thoải mái thì vẫn là chế tác của Địa Cầu.  

 

Lâm Tiêu cũng bất chấp tất cả.  

eyJpdiI6IkdGWDFTU0VDOEFqOTJ3ZlwvTU1DdDFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkphclpsSWpyeVwveUhORXFYcFA0aHlobTF3a0FMa0dWRG1lOUpLXC9PcHVwRERwVDlJSDZXMktsS0JHUWNDQzB5dyIsIm1hYyI6IjhjYjYyOWViZTQzODEzMDBmMjZiYWU1MzhjZjhiNDA2Y2Y2YmRkMDJmNGViNjYxNzYxMTc0ZjliNzRhYzNhOGQifQ==
eyJpdiI6IldxVktzVkRMdlZ3NXFaYlwvTUVaYUNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBQVWZjaGFKWko1ZnhlYzNvdkx2SmwrZWhNa2REWGpwWGg2VnhTXC80RHBqY3psdEFrc2l5Q3RTYVBXNjA2MjJzalF4a0tVd0RPdXhMRlJoenk0TmxNVlFnYVQxdlJoOHdUUThERjNoUEV4VkJmelpGR2FHMXQ2eWlDckNBaW14Vk5OOVorb0N3QUVXc0NsYTlkWDBFaVFsT3dyQmM2S2YwSmxmNERZNmV4YUh5SFVidlRHMjJiWmZvZ01XQzNGQTNlMklFdFpwdk1sRGFweXZuTk1zYzZRPT0iLCJtYWMiOiJiYzFhNjdjMjZhMmJiOGZiZGE2MWNmYWZkMDg5M2QwOTNkNWJkNWIyYjY2NGY0ODcyMjQ0ZWM0YjM1MjcyNWUwIn0=

Thật, thật sự nếu là gạo nấu thành cơm, vậy thì... nấu đi.

Ads
';
Advertisement
x