Một thân áo đen lúc tu luyện, không nhiễm hạt bụi, góc áo theo gió tung bay.
Lâm Hải Thịnh cầm sừng rồng to lớn, trong mắt lóe ra quang mang kích động, mặc cho từng đạo lôi điện phong bạo xẹt qua trên người.
So sánh với lôi điện của lôi kiếp Đại Đế thì hiện tại uy lực của lôi điện quay quanh trên người Đại trưởng lão còn không bằng cả muỗi đốt.
Cả hai không thể so sánh nổi.
"Đây là cảm giác cưỡi rồng sao! Quá thoải mái! Đại trưởng lão, có thể mang theo ta đi thăm bộ lạc Phong Bạo của các ngươi không?"
Lâm Hải Thịnh hỏi đại trưởng lão dưới thân.
"Vô cùng tình nguyện, đây là vinh hạnh của ta!" Đại trưởng lão tộc Phong Bạo vui vẻ tiếp nhận.
Ngoại trừ một chút xấu hổ xen giữa vừa rồi, yêu cầu nho nhỏ như vậy, sao ông ta có thể từ chối chứ.
Đại trưởng lão tận tâm tận lực chở Lâm Hải Thịnh đi dạo một vòng ở bộ lạc Phong Bạo.
Đi qua một vòng lớn, cuối cùng ông ta cũng tiêu tán hết cảm xúc xấu hổ trước đó.
"Kết thúc rồi?! Ai, nếu có tọa kỵ Phong Bạo Long, đúng là quá phong cách." Lâm Hải Thịnh cảm thán.
Phong Bạo Long này, muốn phong cách có phong cách, muốn tốc độ có tốc độ, muốn thực lực có thực lực.
Cái này, nếu như mang một con trở về Địa Cầu, ngao du một vòng trên trời như vậy, chậc chậc chậc, quả thực tỷ lệ ngoái nhìn là một ngàn phần trăm.
Đại trưởng lão nghe thấy thế thì đảo mắt một vòng, lập tức có chủ ý.
"Nguyên tổ phụ đại nhân, vừa vặn trong tộc ta có một con Phong Bạo Long ngang bướng đang bị giam lại trăm năm. Không bằng để nó đi theo ngài, chở ngài đi đường, làm chân chạy gì đó, cũng coi như là lập công chuộc tội." Đại trưởng lão tranh thủ thời gian nói.
Tuy rằng không biết phong cách mà Nguyên tổ phụ đại nhân nói là có ý gì, nhưng xem ra ông ấy rất thích tộc Phong Bạo.
"Thật sao? Vậy ta không khách khí nữa, chờ trăm năm nữa, ta sẽ trả lại con Phong Bạo Long này." Lâm Hải Thịnh rất vui vẻ nói.
"Ha ha ha, không có chuyện gì đâu, nếu như Nguyên tổ phụ đại nhân hài lòng thì cứ để nó ở bên cạnh suốt quãng đời còn lại đi." Đại trưởng lão tộc Phong Bạo nói.
Tiếp theo, hắn thi triển bí pháp, hướng lên trời ngâm khẽ một tiếng.
Không bao lâu.
Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.
"Bái kiến Đại trưởng lão, bái kiến Nguyên tổ phụ đại nhân!" Con rồng đi tới cung kính hành lễ với hai người.
Bình thường người của tộc Phong Bạo không biết thân phận của Lâm Hải Thịnh.
Mà người tộc Phong Bạo trước mặt này lại gọi ra được thân phận Nguyên tổ phụ, hiển nhiên không phải tộc nhân bình thường.
"Nguyên tổ phụ đại nhân, tiểu tử này tên là Ngao Hưng, bây giờ đang ở Đại Đế Cảnh đỉnh phong, thực lực trong Đại Đế Cảnh xem như không có bao nhiêu địch thủ. Vừa vặn, hắn và ngài cũng rất quen thuộc, nếu tiểu tử này không nghe lời, ngài tùy ý giáo huấn hắn, nên tàn nhẫn một chút."
Đại trưởng lão tộc Phong Bạo giới thiệu với Lâm Hải Thịnh, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Ngao Hưng.
Sắc mặt ông ta thoáng cái đã trầm xuống, có thể nói là biến hóa lưỡng cực.
"Ngao Hưng, sau ngày hôm nay, ngươi hãy đi theo bên người Nguyên tổ phụ đại nhân. Tất cả nghe lời Nguyên tổ phụ đại nhân, biết chưa?!"
Ngao Hưng nghe nói như thế cũng trợn tròn mắt.
Nhưng rất nhanh, trên mặt hắn ta đã tràn ra vẻ hưng phấn cùng kích động.
"Vâng! Đại trưởng lão, cảm tạ Đại trưởng lão coi trọng như vậy!!" Ngao Hưng nhịn không được vui vẻ nói.
Tâm trạng vốn đang tồi tệ vì tưởng rằng phải bị giam ngột ngạt một trăm năm trong nháy mắt đã biến mất sạch sành sanh.
Nhiệm vụ này, quả thực chính là đại cơ duyên!
Có thể đi theo bên cạnh Nguyên tổ phụ, có lẽ những tộc nhân khác cũng không thể có đãi ngộ này!
...
Bên kia.
Châu Tuyết Bình dẫn theo Can Anh Túc cúi đầu đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Hai mẹ con hàn huyên thời gian dài như vậy, trực tiếp mang đến cho Lâm Tiêu một tin tức "tốt" lớn.
"Tiểu Tiêu à, chúng ta thương lượng đi. Hai ngày nữa hãy đi tìm phụ thân Túc Túc nói chuyện, hai nhà chúng ta chọn một ngày tốt, quyết định việc này đi." Mẹ nói bằng giọng không cho phép từ chối.
"Hả????" Lâm Tiêu trợn tròn hai mắt, có chút hoảng hốt.
"Hả cái gì? Việc này không thương lượng, mẹ đã nhận con bé là con dâu rồi! Hôm nay cũng không còn sớm nữa, con dẫn con bé về trước, nên làm gì thì làm đó! Nói không chừng có thể song hỷ lâm môn nữa!" Châu Tuyết Bình ném cho Lâm Tiêu một ánh mắt, ý bảo hắn hiểu mà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất