“Chúc mừng đại nhân đột phá thành công.”
“Chúc mừng đại nhân, thực lực của ngài đã đạt đến một tầm cao mới.”
Ba người Bàn lão hành đại lễ với Lâm Hải Thịnh và Lâm Tiêu, đồng thời cung kính chúc mừng.
Hành động này khiến các tộc nhân Phong Bạo Long tộc khác đang đứng xung quanh đều ngẩn người.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả tộc nhân Phong Bạo Long tộc đều đồng loạt quỳ xuống đất, cùng hô vang.
“Chúc mừng đại nhân đột phá thành công.”
“Đa tạ đại nhân đã ra tay giúp đỡ Phong Bạo Long tộc chúng ta!”
Không nói đâu xa.
Chỉ riêng việc hai vị nhân tộc này phá giải nguyền rủa cho các tộc nhân Phong Bạo Long tộc thôi, cũng đủ để cho bọn họ trở thành ân nhân vĩnh viễn của cả tộc.
Lâm Hải Thịnh vừa mới trải qua vô số lần bị giày vò giữa lằn ranh sinh tử, vừa mở mắt ra đã suýt bị cảnh tượng này dọa cho giật mình.
“Con trai, chuyện này có phải là hơi khoa trương quá rồi không.” Lâm Hải Thịnh kinh ngạc hỏi.
Sau khi đột phá đến Đại Đế Cảnh, ông ta càng hiểu rõ hơn sự hùng mạnh của Phong Bạo Long tộc.
Vì vậy, khi thấy nhiều cường giả như vậy cúi đầu bái lạy mình, trong lòng ông ta vẫn có chút hoang mang.
“Cha, đây là thành quả mà cha đã phải đánh đổi bằng bao đau đớn, hoàn toàn xứng đáng!” Lâm Tiêu cười nói.
“Cũng phải! Cha có cảm giác như mình đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, trải nghiệm kiểu này, có đánh chết cha cũng không muốn thử lần thứ hai đâu!”
Ngay cả bây giờ khi nghĩ lại, Lâm Hải Thịnh vẫn cảm thấy rùng mình.
Nghĩ như vậy, rồi nhìn lại những người đang quỳ lạy, ông ta mới cảm thấy mình có thể chịu đựng được sự sùng bái này.
“Yên tâm đi cha, sẽ không có lần sau đâu. Nền tảng cơ thể của cha đã được xây dựng vững chắc một lần rồi, những lần đột phá sau này, so với trải nghiệm hôm nay thì chỉ như bị muỗi chích hai cái thôi.” Lâm Tiêu vội vàng giải thích.
“Phù!… Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu lần nào đột phá cũng khổ sở thế này, cha sẽ không tu luyện nữa đâu.” Lâm Hải Thịnh nói đùa một câu.
Lúc này, mẹ Lâm Tiêu cũng bước tới, ôm chầm lấy hai cha con.
Sau đó, bà ân cần hỏi han chồng vài câu.
Hai cha con nhà này làm việc gì cũng không báo trước cho bà một tiếng.
Nhưng may mắn là chuyện này nhìn như nguy hiểm nhưng thực chất đã được Lâm Tiêu tính toán rất kỹ lưỡng, nhờ đó Lâm Hải Thịnh đương nhiên có thể bình an vượt qua.
Lâm Hải Thịnh cảm nhận được sự quan tâm của vợ, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên.
“Mẹ, cha đã đột phá đến Đại Đế Cảnh rồi, đợi lần sau tìm được cơ hội thích hợp, con sẽ giúp mẹ đột phá luôn.” Lâm Tiêu nói.
“Con trai, mẹ thì sao cũng được, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Con cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, lo cho mẹ làm gì!” Mẹ hắn xua tay, thẳng thừng từ chối.
“Vâng vâng vâng, con biết rồi!” Lâm Tiêu cười gật đầu, nhưng trong lòng đã ghi nhớ chuyện này.
Mẹ hắn vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng là bà lo cho người khác, chứ không muốn người khác phải bận tâm vì bà.
“Hừ!! Thay vì lo cho mẹ con, con lo mà đẻ thằng cháu cho mẹ con bế đi. Ở trong Căn nhà Thời gian tu luyện rất chán, nếu có thêm đứa trẻ để chăm sóc, tâm trạng chắc chắn sẽ khác hẳn cho xem.”
“Nhắc tới chuyện này, mẹ mới muốn hỏi con, nha đầu nhà ta đâu rồi? Sao không thấy con bé ở bên cạnh con?”
Lúc này, mẹ Lâm Tiêu mới nói ra nỗi bận tâm của mình.
Thực ra, từ lúc được con trai đưa ra ngoài, ánh mắt bà đã đảo quanh tìm kiếm nha đầu đó.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy nha đầu Anh Túc đâu.
Đó chính là con dâu mà bà đã chấm, bà còn muốn tìm con bé nói chuyện cơ mà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất