Bên trong tiểu thế giới của Lâm Tiêu.
Tầng thứ chín Thiên Đạo Tháp.
Ánh sáng trong Căn nhà thời gian bất chợt loé lên, ba bóng người từ bên trong bước ra.
“Cuối cùng cũng được đến thế giới huyền huyễn một chuyến rồi, cứ tu luyện mãi trong Căn nhà thời gian, tôi sắp chán chết đến nơi rồi đây.” Người đàn ông trung niên vươn vai một cái, ánh mắt tràn đầy hứng khởi.
“Chúng ta sắp đến Tôn Hoàng Giới, nơi đó không yên bình như Địa Cầu đâu, ông đừng có gây thêm phiền phức cho con trai đấy!” Người phụ nữ trung niên bên cạnh lườm ông ta một cái, cẩn thận dặn dò.
“Bà yên tâm, bà đã nói ba lần rồi, tôi nhớ rồi.”
“Sao nào, ông chê tôi lắm lời à? Tôi mới nói ba lần thôi, dù có là ba mươi lần tôi cũng phải nói, để cho ông khắc cốt ghi tâm.”
“Được được được, bà cứ nói, tôi nghe là được chứ gì.”
Ba người bước ra từ Căn nhà thời gian đương nhiên chính là gia đình ba người của Lâm Tiêu.
Sau khi Lâm Tiêu rời khỏi Trái Đất, cha hắn là Lâm Hải Thịnh và mẹ hắn là Châu Tuyết Bình đã quyết định tiến vào Căn nhà thời gian để khổ tu.
Con trai một mình ở thế giới huyền huyễn chắc chắn không dễ dàng gì.
Hai ông bà sau khi biết được thiên phú của mình không tệ, bèn muốn cố gắng hết sức mình để tu luyện, mong có thể giúp đỡ con trai được phần nào hay phần đó.
Hỏi thế gian, tình yêu của ai là vô tư nhất?
Chỉ có thể là tình yêu của cha mẹ.
Lâm Tiêu nhìn hai ông bà không ngừng đấu võ mồm, cũng không tiến lên can ngăn.
Những cuộc tranh cãi ở mức độ này vốn được xem là vị tình yêu giữa hai người, mỗi ngày thêm một chút, cuộc sống mới thêm phần vui vẻ.
Hắn đến Căn nhà thời gian tìm hai người, vốn chỉ định đưa cha ra ngoài.
Nhưng mẹ hắn lại không yên tâm, cũng đòi đi theo.
Lâm Tiêu nghĩ, dù sao khi ra ngoài cũng ở trong bộ tộc của Phong Bạo Long tộc, xem như là một nơi cực kỳ an toàn, vậy thì cùng ra ngoài cũng được.
Hắn không kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe, một là không cần thiết, hai là sợ hai người biết quá nhiều sẽ lại lo lắng cho an nguy của hắn.
Sau khi nâng cao lực lượng Tuế Nguyệt và Không Gian trong Tiểu thế giới Tiên cảnh.
Hắn có thể vỗ ngực tuyên bố rằng, ở Tôn Hoàng Giới, chỉ cần không cùng lúc gặp phải các cường giả mạnh mẽ như Bàn lão và Viêm Đế, hắn đều tự tin có thể trốn thoát.
“Con trai, chúng ta sắp đi giúp ai thế? Con đừng có làm thánh mẫu đấy nhé, cha thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết, kiểu người thánh mẫu đều không có kết cục tốt đẹp, khu bình luận cũng toàn đánh giá tiêu cực thôi.” Cha hắn như nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Tiêu: “…”
Hắn đảo mắt một cái.
“Cha à, tiểu thuyết là tiểu thuyết, thực tế làm gì có nhiều thánh mẫu như vậy. Tôn Hoàng Giới cũng thế, người ở đây cũng gần giống người Địa Cầu chúng ta, phần lớn đều ích kỷ. Không có lợi ích và lý do chính đáng, sẽ không ai vô duyên vô cớ đi giúp người khác đâu.” Lâm Tiêu giải thích.
“Ông Lâm này, ông đừng lo cho con trai nữa. Con trai chúng ta ấy à, từ nhỏ đến lớn học hành thì không ra sao, nhưng ông thấy khi xử lý công việc, nó từng chịu thiệt bao giờ chưa?” Mẹ hắn ở bên cạnh bồi thêm một nhát.
“Cũng phải, con trai chúng ta nào phải người sẽ nhẫn nhục chịu thiệt thòi chứ.” Cha hắn cũng tán thành câu nói này.
Lâm Tiêu: “???”
Cha mẹ ruột của con ơi, hai người đủ rồi đấy!
Từ nhỏ hắn đã là học sinh ưu tú, phẩm hạnh tốt đẹp, sao qua miệng hai người hắn lại trở nên xấu xa dữ vậy.
Lâm Tiêu nhìn sang cả hai với ánh nhìn đầy nghi hoặc.
Đáp lại hắn, là ánh mắt khẳng định không chút bận tâm của cha mẹ.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lâm Tiêu lập tức dẫn hai người rời khỏi Thiên Đạo Tháp, đến bên cạnh Ao hoá rồng.
Vừa mới hiện thân.
Cha và mẹ hắn lập tức run bắn cả người, linh khí thiên địa và tinh hoa vạn vật xung quanh bắt đầu không ngừng tràn vào cơ thể họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất