Van Anh Nhẹ Nhàng Giúp Tôi

Ads

Trong văn phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm đứng ở trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ánh đèn của thành phố Los Angeles đang dần dần tắt liệm, anh trầm tư suy nghĩ về những chuyện vừa rồi.

Cuối cùng, anh đứng ở trước cửa sổ sát đất suốt cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Đàm Dịch Khiêm gọi chị Dư vào văn phòng.

Đàm Dịch Khiêm ngồi ở sau bàn làm việc, trên khuôn mặt lạnh lùng dường như không hề có sự mệt mỏi của một đêm không ngủ, nhưng trên vầng trán vẫn ẩn khuất những cảm xúc khó tả.

Đứng ở trước mặt Đàm Dịch Khiêm, chị Dư có chút chột dạ không dám ngẩng đầu lên.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở lời, “Trợ lý Dư, có một số việc chị hẳn là đã quên nói với tôi?”

Tim chị Dư thoáng chốc đập mạnh, biết không có chuyện gì có thể giấu nổi Đàm Dịch Khiêm, chị Dư ngập ngừng nói, “Thật xin lỗi, tổng giám đốc, ngày hôm qua là tôi đã báo cho bà chủ đi tìm Hạ tiểu thư.”

Đàm Dịch Khiêm tựa lưng vào ghế ánh mắt tối sầm lại.

Chị Dư nén nỗi sợ hãi về uy nghiêm của Đàm Dịch Khiêm xuống, lấy hết dũng khí nói ra, “Tổng giám đốc, tôi không muốn Hạ tiểu thư và cậu tiếp tục dây dưa nữa! Tuy rằng bây giờ cậu đã biết Hạ tiểu thư năm đó không hề muốn bỏ đi đứa nhỏ, cũng không phải vô tình bỏ mặc bệnh tình của Ngôn Tư tiểu thư, nhưng chính Hạ tiểu thư đã tố cáo cậu ở trước tòa, điều này thì không thể biện minh cho cô ấy được… Nếu Hạ tiểu thư thật lòng yêu cậu thì lúc trước đã không lợi dụng tôi để tiếp cận cậu, lại càng không tố cáo cậu với tòa!”

Lời của chị Dư cũng khiến Đàm Dịch Khiêm nhớ lại hình ảnh của ba năm trước, đó là hai lần thẩm vấn ở tòa, đó là những hình ảnh mà anh không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng mà….

Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người, tùy ý lật giở văn kiện trước mặt, lạnh nhạt nói, “Chị đã theo mẹ tôi lâu như vậy, vậy nhờ chị chuyển đến mẹ tôi một câu…”

Chị Dư bất chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm

Đàm Dịch Khiêm vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Con dâu đời này của bà chỉ có thể là Hạ Tử Du. Nếu mẹ tôi không thể chấp nhận, tương lai về sau đường ai nấy đi, tôi sẽ mời người khác chăm sóc cho bà ấy.”

Chị Dư trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi bật lên, “Tổng… Tổng giám đốc…”

Thật ra, chị Dư hoàn toàn không sợ Hạ Tử Du nói sự thật cho Đàm Dịch Khiêm biết, vì chị đã sớm chuẩn bị tinh thần bị Đàm Dịch Khiêm chất vấn và trách phạt. Nhưng chị dù thế nào cũng không ngờ được, sự việc dường như đã đi ngược lại dự tính ban đầu của chị và bà Đàm.

Đàm Dịch Khiêm vẫn xem văn kiện, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự khiếp sợ không thể phản kháng, “Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”

Chị Dư lập tức lắc đầu, “Không, tổng giám đốc, tôi sẽ chuyển lời của cậu đến bà chủ.”

Chị Dư lo lắng bước ra khỏi văn phòng mới phát hiện Đan Nhất Thuần đã đứng ngoài cửa tự lúc nào.

Chị Dư hoảng hốt cung kính lên tiếng, “Đan tiểu thư!”

Đan Nhất Thuần hẳn là đã đứng ở ngoài của văn phòng đã rất lâu, có lẽ cô cũng đã nghe được hết cuộc nói chuyện giữa chị Dư và Đàm Dịch Khiêm.

Đan Nhất Thuần lễ phép tươi cười chào chị Dư, “Vâng, tôi đến tìm Dịch Khiêm.”

Chị Dư nhanh chóng rời đi.

Đan Nhất Thuần bước vào văn phòng, thấy Đàm Dịch Khiêm đang vùi đầu trong đống văn kiện, Đan Nhất Thuần cười nói, “Xem ra anh và Hạ tiểu thư đang tiến triển rất tốt.”

Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên, “Em đều nghe thấy hết rồi?”

Đan Nhất Thuần nhẹ gật đầu, “Có lẽ, đã đến lúc em nên rời khỏi anh.”

Nghe thấy lời này, Đàm Dịch Khiêm ngước mắt về phía Đan Nhất Thuần.

Đan Nhất Thuần ngồi xuống ghế sofa duy nhất trong văn phòng làm việc, cười nói, “Dịch Khiêm, quan hệ mẹ chồng – con dâu rất dễ cải thiện, ở chung lâu ngày, đợi mẹ anh chân chính biết được điểm tốt của Hạ tiểu thư, em tin mẹ anh sẽ quý mến cô ấy, huống chi mẹ anh vốn cũng không phải là người khó chung đụng.”

Đàm Dịch Khiêm để văn kiện trong tay xuống, liếc nhìn khuôn mặt thuần khiết của Đan Nhất Thuần, thản nhiên nói “Chính miệng cô ấy nói với tôi, giữa cô ấy và Kim Trạch Húc là thật sự có quan hệ…”

Vừa nghe đến lời này của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần khiếp sợ, “Hả?”

Đàm Dịch Khiêm thu ánh mắt u ám về, “Cô ấy muốn bằng mọi cách để không còn gì dây dưa với tôi.”

Đan Nhất Thuần nhanh chóng hỏi lại, “Vậy anh tin vào lời của Hạ tiểu thư?”

Đàm Dịch Khiêm lại vùi đầu trong văn kiện, giống như một khi đã quyết định thì sẽ không bị người khác làm cho dao động, anh chẫm rãi nói, “Lời cô ấy đối với tôi mà nói căn bản không quan trọng.”

Biết rõ câu tiếp theo Đàm Dịch Khiêm sẽ nói như thế nào, nhưng Đan Nhất Thuần vẫn muốn chính tai nghe thấy, “Vậy anh cho rằng cái gì mới là quan trọng?”

“Tôi muốn cô ấy.”

Không giống những lời thề nguyền hẹn ước, cũng không quyết liệt, câu trả lời của anh cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Đan Nhất Thuần có thể cảm nhận được trái tim anh đang nóng dần lên.

Đúng vậy, đây là sự ham muốn chiếm hữu của người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu, cô vẫn nghĩ là anh không có mặt này, nhưng cho đến giờ phút này cô mới biết không phải là anh không có, mà chỉ là phần tình cảm sâu đậm này từ lâu đã dành cho người phụ nữ ở trong lòng anh.

Chỉ một giây sau, Đan Nhất Thuần lấy lại bình tĩnh, tươi cười nói, “Dịch Khiêm, anh biết không? Ngay từ ngày đầu tiên gặp anh em đã biết người phụ nữ được anh yêu sẽ rất hạnh phúc!”

Lời Đàm Dịch Khiêm nói ra nhẹ tựa như gió thoảng, “Hình như em không phải là người hay thích nói nhiều.”

Đan Nhất Thuần đứng dậy, bình thản nhún vai, “Em đâu có nói nhiều… Em sắp đi công tác rồi, em nghĩ gần đây cũng không tiện xuất hiện ở nhà anh, anh phải cố gắng theo đuổi lại vợ trước, em sẽ tiếp tục giúp anh đối phó với đám phóng viên thích xen vào chuyện người khác kia, đợi anh và Hạ tiểu thư tốt đẹp trở lại, hai vợ chồng các người nhớ mời em ăn bữa cơm là được rồi!”

Lúc xoay người, Đan Nhất Thuần nhìn thoáng qua Đàm Dịch Khiêm vẫn đang vùi đầu trong đống văn kiền lần cuối cùng, chẳng ai có thể ngờ rằng đôi mắt cô giờ phút này đã sớm đỏ hoe… Trong khoảnh khắc đó, cô rất muốn nói với Đàm Dịch Khiêm, thật ra cô chính là một người ưa thích nói nhiều, có điều, cô chưa bao giờ muốn tỏ ra mình như thế ở trước mặt anh, bởi vì cô biết anh vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận phần nói nhiều này của cô.

— — — — — —

Trong phòng trọ, Hạ tử du ngồi ở trên ghế sofa, vừa cầm đồ ăn vặt vừa xem hài kịch trên truyền hình.

Đoạn hài kịch đang phát rất tức cười, cô mới đầu cũng thử cười theo vài tiếng, nhưng dần dần tai cô đã không còn nghe rõ âm thanh của TV phát ra, mắt cũng không còn thấy rõ hình ảnh TV, mãi đến khi nước mắt từ đâu chảy ra nơi khóe mắt, cô mới biết mình vẫn không thể làm được…

Tựa người vào sofa, cô cắn chặt môi ghìm lại tiếng nức nở, nhưng trong lòng lại quá đỗi đau xót và uất ức khiến cô không thể khống chế nổi hai vai run run, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê ào ào tuôn chảy, rốt cục cũng không còn kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.

“Hu….”

Vì sao lúc này đây lòng cô lại đau đớn như vậy?

Mấy năm nay, chẳng phải cô luôn biết rõ ràng cô và anh không thể đến được với nhau ư, vì sao cô còn phải tự làm mình khó chịu thế này?

Trái tim cô quặn đau, rất đau…

Cô biết, cô đã dùng lời lẽ lạnh lùng khắc nghiệt kiên quyết xa lánh anh, có lẽ anh sẽ không đến tìm cô nữa?

Cô tự cười chua xót cho bản thân.

Giữa họ cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, nhưng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình.

Bởi vì cô biết rõ, cho dù bây giờ cô không quan tâm đến những trở ngại ngăn cách giữa bọn họ, phó mặt quyết định theo trái tim mình. Sau này, cho dù cô có hòa hợp được với người nhà họ Đàm, dù anh luôn ở cạnh bảo vệ cô nhưng suốt đời anh nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều tiếc nuối…

Nhạc chuông điện thoại bài hát nước ngoài lãng mạn vang lên, cô gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, cầm lên di động nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.

Nhìn lướt qua dãy số hiển thị trên điện thoại, hô hấp của cô bỗng trở nên dồn dập.

Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình hồi lâu, cô đắn đo phân vân không biết có nên nhấc máy hay không. Cô không ngờ anh lại gọi cho cô….

Cuối cùng, tay run run cô ấn nút nghe, “A-lô!”

Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm lúc này cũng không có một chút thay đổi, anh dựa vào lưng ghế dựa, chậm rãi nói, “Đã suy nghĩ xong chưa? Muốn đi hay vẫn ở lại ‘Đàm thị’ làm việc?”

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “Nếu đã nói rõ hết với anh, tôi cũng không còn gì cố kỵ, anh đã tạo điều kiện việc làm cho tôi, tôi đương nhiên phải kiếm về lợi nhuận cho ‘Đàm thị’, tôi không muốn cứ mãi ở chỗ Trạch Húc làm con sâu gạo.” Cô thật không ngờ cũng có một ngày, ở trước mặt anh cô lại có thể che giấu tốt như vậy.

“Được, ngày mai em chính thức bắt đầu đi làm đi. . . . . . Sáng mai tôi có hẹn với một khách hàng, quản lý chính trị phòng PR mấy ngày nay nghỉ phép, những người khác giao tiếp ứng đối tôi không tin tưởng, ngày mai tôi sắp xếp cho em đi gặp khách hàng, em thấy có vấn đề gì hay không?” Anh hỏi thật vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không có tình cảm cá nhân nào ở trong đó.

Cô nói, “Nhưng tôi cần biết tư liệu khách hàng.” Nếu như anh đã không có tính chất tình cảm cá nhân, thế thì cô cũng không cần phải khúc mắc nữa, làm vậy ngược lại có vẻ như cô mới là người không rõ ràng.

Anh trả lời, “Về việc tư liệu khách hàng em gặp mặt rồi biết. . . . . . Ngày mai, tôi sẽ cho người đến đón em.”

Cô do dự mấy giây, cuối cùng đồng ý, “. . . . . . Được.”

Sau đó anh kết thúc cuộc nói chuyện.

Cô từ từ hạ điện thoại di động xuống, cơ thể vô lực tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau.

Cô vốn tưởng rằng anh còn sẽ nói thêm gì đó với cô, mặc dù trong lòng cô hy vọng anh có thể tạo ra khoảng cách giữa đôi bên giống như hiện tại, nhưng thật sự khi biết anh có thể dễ dàng xem như không có việc gì thì lòng cô lại cảm thấy mất mát khó hiểu.

————-

Ngày hôm sau.

Hạ Tử Du mặc một bộ trang phục phù hợp với OL (office lady),xác nhận mình nhìn vào đã giống như một công viên chức, sau đó mới đi ra khỏi nhà trọ.

Xe của người Đàm Dịch Khiêm cho tới đón cô quả nhiên đang ở dưới lầu.

Không nhìn thấy anh, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong xe.

Xe chầm chậm chạy trên con đường bằng phẳng, Hạ Tử Du dựa vào cửa sổ xe, đầu óc hoàn toàn mờ mịt. Cô đang suy nghĩ, tương lai mình sẽ như thế nào? Mình có thể làm được gì?

Bỗng dưng, Hạ Tử Du chợt như nghĩ đến điều gì, cô ngồi thẳng người dậy, khẩn trương hỏi người lái xe, “Bác tài, Đàm tổng có đưa tư liệu gì cho tôi hay không?”

Tài xế trả lời, “Không có, Đàm tổng chỉ bảo tôi qua chở cô đến hội sở ‘Lolene’.”

“. . . . . . Ồ.”

Mấy phút sau, xe dừng lại ở cửa chính hội sở ‘Lo¬lene’.

Hạ Tử Du vừa bước xuống xe, người bồi bàn trong hội sở liền chủ động đi tới cạnh cô, “Hạ tiểu thư, xin chào!”

Hạ Tử Du sửng sốt, “À, xin chào!” Hội sở ‘Lo¬lene’ cũng tương đương là hội sở cao cấp nhất Los Angeles, đại đa số mọi người đều không thể trả nổi chi phí nơi này.

Người bồi bàn dùng thông thạo tiếng Anh nói, “Đàm tổng đã đến rồi, tôi dẫn cô đi lên.”

“Vậy khách hàng của Đàm tổng đã tới chưa?” Không biết tại sao, sau khi đi tới hội sở, trong lòng Hạ Tử Du cứ có cảm giác lo lắng không yên khó hiểu.

Người bồi bàn cười cười giải thích nói, “Khách hàng của Đàm tổng vẫn chưa có đến, nhưng Hạ tiểu thư không cần lo lắng, từ trước đến nay Đàm tổng đều tới nơi này bàn việc làm ăn với khách hàng.”

“À.” Thật ra thì cô cũng không có điều gì lo lắng, tuy rằng giữa cô và Đàm Dịch Khiêm đã trải qua rất nhiều chuyện, cô cũng từng bị anh hãm hại ngồi tù hai năm. Nhưng có thể là sau khi biết rõ nguyên nhân năm đó anh hãm hại, cho nên hiện tại cô cũng không có sợ anh sẽ còn tạo ra bất lợi gì cho cô.

Hạ Tử Du đi theo người bồi bàn đi vào thang máy, rồi sau đó đi lên lầu sáu.

Lầu sáu là tầng cao cấp nhất hội sở, hành lang độc đáo được thiết kế xa xỉ theo kiểu cổ điển long trọng của Hoàng thất Châu Âu, đi tới trước cửa phòng được bao cũng có thể cảm giác được thân phận cùng địa vị của người ở trong phòng được bao.

Người bồi bàn mở ra cửa phòng giúp Hạ Tử Du, cúi đầu nói, “Hạ tiểu thư, mời, Đàm tổng đang ở bên trong đợi cô.”

Hạ Tử Du nhẹ gật đầu, đợi sau khi người bồi bàn đi khỏi, cô ngước mắt liếc nhìn cảnh trí bên trong phòng được bao.

Đàm Dịch Khiêm ngồi ở một chỗ khuất trong phòng, anh lười biếng dựa vào ghế sofa, trên tay đang nhởn nhơ cầm một ly rượu đỏ, cô nhận ra màu rượu đỏ này chính là loại rượu mà anh giới thiệu cho cô khi bọn họ còn ở nhà riêng tại Las Vegas.

Anh nhướng mắt liếc nhìn cô, đôi mắt đen như mực hoàn toàn ẩn vào trong bóng mờ, trong nháy mắt làm cô cảm giác đứng ngồi không yên.

Ngay lúc này, tuy rằng anh đang trầm mặc, nhưng lại khiến cho cô có cảm giác áp bức càng lúc càng tăng.

Bất ngờ, anh ung dung mở miệng nói, “Sao không vào?”

Cô cất bước đi tới trước mặt anh, dùng giọng điệu cung kính của nhân viên nói với cấp trên, “Đàm tổng.”

Đàm Dịch Khiêm dùng ánh mắt ra dấu bảo Hạ Tử Du ngồi xuống vị trí ‘Chỗ ngồi’ bên cạnh anh.”

Cô vờ như không thấy, nói sang chuyện khác, “Đàm tổng, hay là anh cho tôi xem qua tư liệu khách hàng trước một chút, tôi sợ một lát khách hàng tới tôi không thể nào ứng đối được!”

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du càng thêm thâm sâu, “Em ngồi xuống trước, tôi sẽ nói cho em biết.”

Hạ Tử Du vốn muốn ngồi vào vị trí đối diện Đàm Dịch Khiêm, nhưng sau đó nghĩ đến có thể khách hàng sẽ ngồi ở đối diện với Đàm Dịch Khiêm, nên cuối cùng cô đành phải ngồi ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, dĩ nhiên, giữa bọn họ còn cách một chỗ ngồi nữa.

Sau khi Hạ Tử Du ngồi xuống, Đàm Dịch Khiêm nâng lên ly rượu đỏ khẽ nhấp một hớp, môi mỏng hờ hững nói, “Em không cần phải lo, vị khách hàng này em còn quen thuộc hơn với bất kỳ ai.”

Hạ Tử Du sửng sốt. ‘Hả’ dù là ngày trước, đối với khách hàng của anh hầu như cô cũng không có quen biết nhiều lắm. . . . . .

Cô tò mò lên tiếng hỏi anh, “Là ai?”

Anh nghiêng mặt qua, con ngươi đen u ám thâm sâu liếc mắt chăm chút nhìn cô, bỗng dưng, anh nhếch môi cười một tiếng, “Người đó đến rồi.”

Ngay lúc này, vị khách hàng Đàm Dịch Khiêm vừa nói đúng lúc bước vào trong phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Tử Du còn đang hoang mang theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía người đang đi tới, trong chớp nhoáng này, “Khách hàng” và Hạ Tử Du đều giật mình kinh ngạc.

Nhìn thấy Kim Trạch Húc một thân tây trang thẳng thớm xuất hiện ở trong phòng, hai mắt Hạ Tử Du trợn thật lớn, “Trạch Húc?”

Kim Trạch Húc nhìn thấy Hạ Tử Du ngồi ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, cũng sững sờ tại chỗ.

Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ tựa người vào ghế sofa, tay phải hơi nới lỏng cà vạt, tay trái lười biếng để ngang trên ghế sofa sau lưng Hạ Tử Du, thoạt nhìn vào có vẻ như anh và Hạ Tử Du thật vô cùng thân mật. Anh cũng không buồn đứng dậy, chỉ dùng ý cười quen thuộc mỗi khi trao đổi trong công việc làm ăn nói, “Kim tổng, mời ngồi.”

Giữa trán Kim Trạch Húc dần dần nhíu chặt. Làm thế nào anh cũng không ngờ được, lúc này Hạ Tử Du lại có thể ở Los Angeles, sở dĩ nhiều ngày qua anh không dám gọi cuộc điện thoại nào cho Hạ Tử Du, vì có một lần duy nhất gọi vào nhưng đã bị Hạ Tử Du trực tiếp tắt máy.

Sự thật, lần đó Kim Trạch Húc gọi cho Hạ Tử Du cũng chính là lần Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du ôm hôn tại bờ biển.

Như nhìn ra được sự khốn hoặc trong mắt Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du theo bản năng muốn đứng lên. Thế nhưng, tay Đàm Dịch Khiêm nãy giờ đang để ở trên ghế sofa ngay lập tức trực tiếp ôm chặt eo Hạ Tử Du.

Thân thể Hạ Tử Du chấn động, quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, dáng vẻ Đàm Dịch Khiêm vô cùng tự nhiên, có vẻ như cũng không có ý định giải thích với Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm đưa ánh mắt liếc nhìn sang Kim Trạch Húc, “Kim tổng, quản lý phòng PR tạm thời nghỉ phép, Tử Du là thành viên tôi mới mời về đảm nhiệm chức vụ quản lý phòng PR, bởi vì Tử Du cũng biết anh, nên tôi đã dẫn cô ấy tới đây.”

Ánh mắt Kim Trạch Húc vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Tử Du rốt cuộc chuyển sang Đàm Dịch Khiêm, khôi phục lại nụ cười tự tin ‘bạn lừa tôi gạt’ ở trên thương trường, Kim Trạch Húc ngồi xuống ghế sofa đối diện Đàm Dịch Khiêm, ý vị sâu xa nói, “Đàm tổng, nếu không phải hôm nay nhìn thấy anh, tôi nghĩ tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, anh lại chính là ông chủ ở phía sau của khách sạn cao cấp bảy sao ‘LLD’, thì ra chính phủ Los Angeles mới đúng là đối tượng anh hợp tác.”

Hôm nay sở dĩ Kim Trạch Húc đúng lúc đến Los Angeles là bởi vì sau khi hoàn thành hạng mục khách sạn “LLD”, ông trùm giấu mặt ở phía sau khách sạn nói muốn tự mình gặp anh một lần, còn nói muốn đem toàn bộ khoản tiền còn lại của “Trung viễn” dự trù cho việc chuẩn bị thành lập khách sạn trả hết cho “Trung Viễn”, trước đây Kim Trạch Húc vẫn luôn cho rằng khách sạn này thuộc về chính phủ, hôm nay biết được có ông chủ phía sau, Kim Trạch Húc cũng bởi vì tò mò cho nên mới đến Los Angeles.

Nghe lời Kim Trạch Húc nói, Hạ Tử Du cũng sững sờ. Trời ạ, khách sạn bảy sao cao cấp “LLD” này lại là của Đàm Dịch Khiêm, vậy trước đây tại sao “Đàm thị” lại cùng “Trung Viễn” cạnh tranh với nhau đấu thầu cái hạng mục đó?

Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói, “Sự thật chứng minh, ‘Trung Viễn’ quả nhiên đã hoàn thành hạng mục này rất tốt.”

Kim Trạch Húc cùng cười theo một tiếng, nhưng không ai có thể nhìn ra nụ cười trên mặt anh cứng ngắc. Ai có thể ngờ tới, khi đó anh đã tự cho rằng mình cũng thắng Đàm Dịch Khiêm được một lần, nhưng rõ ràng chính là đang làm công cho Đàm Dịch Khiêm. Đến hôm nay anh mới hiểu được, Đàm Dịch Khiêm có thể được bên ngoài gọi là vị Thần trong giới thương mại quả thật là không thể nghi ngờ.

Năm đó “Đàm thị” và “Trung Viễn” tranh giành hạng mục này ở Los Angeles đã khiến cho toàn thế giới quan tâm, điều này khiến cho khách sạn chưa được kiến lập cũng đã nổi danh, thế nhưng hôm nay chứng minh Đàm Dịch Khiêm mới chính là ông chủ ở phía sau khách sạn, điểm này nói rõ năm đó Đàm Dịch Khiêm muốn cùng “Trung Viễn” tranh giành cái hạng mục này căn bản chỉ vì muốn tuyên truyền cho cái hạng mục, so với lợi nhuận tương lai khách sạn kiếm được thì số tiền năm đó “Đàm thị” thua lỗ cho hạng mục này quả thực là không đáng kể.

Đàm Dịch Khiêm ghịt chặt lấy Hạ Tử Du, nhếch khóe môi, “Đây chẳng qua chỉ là một sự hợp tác hoàn mỹ giữa chính phủ Los Angeles và nhà kinh doanh mà thôi, chính phủ đại diện, tôi ra tiền, lợi nhuận ba bảy, đôi bên đều vui vẻ sao lại không làm?”

Lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực Kim Trạch Húc, cộng thêm nhìn thấy tay Đàm Dịch Khiêm lúc này để ngang eo Hạ Tử Du, lửa giận của Kim Trạch Húc đã gần như bùng nổ cháy lan sang bên cạnh.

Đàm Dịch Khiêm vào lúc này quay đầu nhìn Hạ Tử Du, thân mật nói, “Tử Du, lấy văn kiện đã phụ trách hoàn tất bên kia đưa cho Kim tổng ký tên, anh rất hy vọng chúng ta và Kim tổng có thể tiếp tục hợp tác lần nữa.”

Thân thể Hạ Tử Du lúc này cứng đờ.

Lửa giận của Kim Trạch Húc rốt cuộc đã bùng nổ, anh đưa ánh mắt không thể tin nhìn về phía Hạ Tử Du, “Tử Du, đây chính là nguyên nhân mà em dứt khoát không liên lạc với anh sao?” Anh cứ nghĩ là cô đang tức giận chuyện Đường Hân tiết lộ ra rất nhiều việc mà anh đã từng giấu diếm cô, nhưng cho dù cô không còn xem anh là bạn, cũng không còn quan tâm đến anh, anh đều sẵn lòng chấp nhận. Bởi vì ít nhất ở trong lòng cô cũng nên hiểu rõ anh làm tất cả mọi chuyện đều là vì cô. Thế nhưng, giờ phút này cô lại có mặt ở Los Angeles, hơn nữa còn thân mật với Đàm Dịch Khiêm như thế, anh không thể nào chịu đựng được! !

Hạ Tử Du gấp gáp muốn đứng lên, “Trạch Húc, không phải như thế. . . . . .”

Để tránh cho cơn giận thật sự bộc phát, Kim Trạch Húc cố nén đau lòng mà nói, “Tử Du, anh sẽ chọn một thời gian khác hẹn em ra ngoài, nhưng mà, hôm nay em thật khiến cho anh rất thất vọng.”

Nói xong những lời này, Kim Trạch Húc không chút do dự ký tên mình lên văn kiện đã thảo sẵn, rồi sau đó không hề lưu luyến đứng lên rời khỏi phòng được bao.

. . . . . .

Cho đến khi Kim Trạch Húc đi ra khỏi phòng, lúc này tay Đàm Dịch Khiêm đặt ở eo Hạ Tử Du mới buông ra.

Hạ Tử Du đứng ở trước mặt Đàm Dịch Khiêm, lạnh lùng trừng mắt nhìn dáng vẻ ngồi thảnh thơi trên ghế sofa của Đàm Dịch Khiêm, “Anh là cố ý bảo tôi tới đúng không?”

“Đúng!” Đàm Dịch Khiêm không hề phủ nhận.

“Tại sao anh phải làm như vậy?”

Đàm Dịch Khiêm đứng lên, bình tĩnh nói, “Là vì em!”

Hạ Tử Du nhìn thảng vào ánh mắt Đàm Dịch Khiêm, giống như thất vọng mà nói, “Tôi cho rằng hôm qua tôi đã nói rõ ràng hết với anh rồi. . . . . . Tôi và Kim Trạch Húc đang ở cùng nhau, tôi yêu anh ấy, làm sao anh có thể lợi dụng tôi để mà tổn thương Trạch Húc chứ?”

Giờ phút này cô rất rõ ràng, anh không hề biết quan hệ thật sự giữa cô và Kim Trạch Húc.

Sau khi cô tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên thì Đàm Dịch Khiêm mới bắt đầu điều tra về cô, nếu như anh đã sớm điều tra được quan hệ giữa cô và Kim Trạch Húc từ phía khách sạn, khi ở Male anh cũng sẽ không tức giận đến thế. . . . . . Đương nhiên, anh không tra được là vì luật pháp bảo vệ thông tin khách hàng ở lại, cho dù anh có là ông chủ chân chính ở phía sau khách sạn cao cấp bảy sao “LLD”, anh cũng không có cách nào kiểm tra được chuyện riêng tư của khách trọ ở trong phòng, huống chi rõ ràng khách sạn này là anh vẫn luôn để người bên phía chính phủ Mỹ thay mặt quản lý.

Bất thình lình, Đàm Dịch Khiêm kéo Hạ Tử Du về phía mình, không hề báo động trước anh áp đặt cô ở dưới người nằm đè lên ghế sofa. . . . . .

Cô còn chưa kịp khôi phục thần trí hoang mang thì đã bị anh đè ở phía dưới, anh khóa chặt hai tay cô, tròng mắt đen giảo hoạt vững vàng nhìn xoáy vào cô, còn ẩn chứa một chút u ám dữ tợn nhưng cũng không đến nỗi khiến cô sợ hãi, anh gằn từng chữ nói ra, “Hạ Tử Du, tôi đồng ý để em đi. . . . . . Nhưng mà, tôi lại suy nghĩ, đời người dài như thế, bỏ qua mấy năm cũng không thấm vào đâu, trời cao nếu đã an bài cho chúng ta gặp lại nhau chỉ trong chớp mắt, vậy thì ngoại trừ cùng nhau tiếp tục, chúng ta không có lựa chọn nào khác! !”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement