Đạo Trần đi sang, nhìn lướt qua Diệp Viễn, khinh thường nói: “Ngươi chính là tiểu tử đưa tới thiên phạt à? Ha ha, một tên rác rưởi bị thiên đạo phỉ nhổ, cũng muốn lấy lòng mọi người? Ý của ngươi là, Cực Dược Tông ta đang hãm hại mọi người? Lòng dạ đáng chém!”
Diệp Viễn đánh giá Đạo Trần một cái, không khỏi cạn lời.
Không ngờ là nhanh như vậy đã tiếp xúc với Cực Dược Tông!
Nhưng hắn biết, Lý Trường Sinh kia chính là người của Cực Dược Tông.
Đương nhiên, đối với một thánh địa cấp Chúa Tể mà nói, một đệ tử Thánh Hoàng Thiên, căn bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Thứ quê mùa nông thôn, lại dám nghi vấn một thánh địa cấp Chúa Tể, thực sự là không ra gì!”
“Ha ha, tiểu tử này, thật sự coi mình là chúa cứu thế à, buồn cười quá!”
“Cực Dược Tông tung hoành Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, là đệ nhất tông Đan Đạo, tiểu tử này thực sự uống lộn thuốc rồi, lại dám nghi ngờ bọn họ.”
...
Tiếng giễu cợt không dứt bên tai, đối với những người này mà nói, Cực Dược Tông đại biểu cho quyền uy tuyệt đối, là không thể nghi ngờ.
Địa vị hai bên, hoàn toàn không cân bằng.
Ngay cả Tống Mạc, cũng không đồng tình với nghi vấn của Diệp Viễn.
Diệp Viễn ngươi lập được công lớn không sai, nhưng đây không phải trụ cột cho ngươi nghi vấn quyền uy.
“Tống tiền bối cũng không tin ta?” Diệp Viễn nhìn về phía Tống Mạc nói.
Tống Mạc cười nói: “Diệp tiểu hữu mới đến, có lẽ chưa biết thực lực của Cực Dược Tông, phương pháp trấn áp bọn họ nghiên cứu ra, hẳn là không có vấn đề gì.”
Đạo Trần nghe vậy cười to nói: “Tiểu tử, có nghe thấy chưa? Ở Thiên Nhất đại lục, trên Đan Đạo, Cực Dược Tông ta là quyền uy tuyệt đối! Nghi vấn bọn ta? Không ra gì!”
“Đánh rắm! Diệp đại sư nói có vấn đề, thì chắc chắn là có vấn đề! Đám người các ngươi, không biết lòng tốt mà còn chế giễu Diệp đại sư, thật là một đám ngu xuẩn!”
Diệp Viễn vẫn còn chưa nói gì, đã nghe được giọng nói giận dữ của Đại Hoàng truyền đến.
Ông ta nghe nói Diệp Viễn tỉnh lại thì lập tức tìm tới, vừa đúng lúc nghe được mấy người này nói móc Diệp Viễn, lập tức chịu không nổi.
Ở trong mắt ông ta, Diệp Viễn chính là Thần, không gì không thể.
Đặc biệt là ở trên Đan Đạo thì càng là như vậy.
Người khác có thể cho rằng, Diệp Viễn rất mạnh về Võ Đạo, Đan Đạo không có gì hơn người.
Nhưng Đại Hoàng lại biết, thứ trâu bò chân chính của Diệp Viễn là Đan Đạo!
“Không sai! Thực lực Đan Đạo của Diệp Viễn ca ca ta tuyệt đối nghiền ép Cực Dược Tông các ngươi!” Cảnh Phỉ cũng nói.
Đạo Trần vừa nghe, không khỏi cười khẩy nói: “Một đám ếch ngồi đáy giếng, không ra gì!”
Đại Hoàng còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Viễn lại ra dấu tay cắt ngang, nói: “Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi mang theo hai người rời khỏi đây.
Nhìn bóng lưng của mấy người, Đạo Trần rất đắc ý nói: “Chút tài vặt ấy mà cũng dám miễn cưỡng gây ra náo động, lòe thiên hạ! Bị ta vạch trần thì xám xịt đào tẩu! Tống thành chủ, mấy tiểu tử mua danh chuộc tiếng này, sợ là có ý xấu trong lòng đấy!”
Tống Mạc hơi nhíu mày, không nói gì.
Bất kể thế nào, Diệp Viễn lập nhiều kỳ công kinh thiên là sự thật không thể chối cãi, thế nhưng tính tình ‘làm màu’ này của Diệp Viễn, ông ta cũng rất không ưa.
“Ha ha, đừng để ý tới loại ngu xuẩn đó nữa! Cường giả các phương đã lục tục đến, ngày mai là có thể phát động tổng tấn công đối đường hầm không gian! Chuyện này, mới là quan trọng nhất!” Đạo Trần nói.
Đối với loại thiên chi kiêu tử như Đạo Trần mà nói, sự tồn tại như Diệp Viễn vốn chẳng quan trọng gì.
Lúc này, tổng tấn công đường hầm không gian Huyết tộc mới là quan trọng nhất.
Tống Mạc gật đầu nói: “Đạo Trần lão đệ yên tâm, lần này khắp nơi tuyến Bắc điều ra đại quân năm vạn Thánh Hoàng Thiên, Huyết tộc tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt gì!”
...
“Diệp đại sư, tên gia hỏa đó thực sự là không biết lòng tốt mà! Lẽ nào, cứ để như vậy sao?” Đại Hoàng không cam lòng nói.
Hiện tại ông ta thấy có cảm giác lòng tốt cho chó gặm hết rồi.
Diệp Viễn cười: “Đối với bọn họ mà nói, chúng ta là người từ ngoài đến. Thiên Nhất đại lục là một trong những đại lục chính, Cực Dược Tông càng là thánh địa cấp Chúa Tể. Đối với bọn họ, chúng ta chẳng qua chỉ là con kiến! Nếu như không phải bởi vì chiến tranh với Huyết tộc, sợ rằng chúng ta căn bản là không lọt nổi mắt xanh của bọn họ. Cho dù là hiện tại, lời nói của ta cũng đã chạm đến quyền uy của Cực Dược Tông, tất nhiên bọn họ sẽ không khoan dung được.”
Lòng Diệp Viễn tựa như gương sáng, biết hết suy nghĩ trong lòng mấy người Đạo Trần.
Hắn biết, căn bản là không thuyết phục được những người này, vậy nên cũng lười tranh luận.
Chỉ khi bị tổn thất nặng nề, bọn họ mới biết được hậu quả chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Hì hì, ngày mai bọn họ sẽ đại chiến với Huyết tộc, đến lúc đó, chắc chắn sẽ chịu thua thiệt!” Cảnh Phỉ cười nói.
Diệp Viễn cau mày nói: “Ngày mai là đại chiến rồi sao?”
Đại Hoàng gật đầu nói: “Bên Thiên Nhất đại lục đã tập trung đại quân năm vạn Thánh Hoàng Thiên, ngày mai sẽ trùng kích đường hầm không gian.”
Diệp Viễn vừa tỉnh dậy, không ngờ là ngày mai sẽ có đại quyết chiến.
Hắn trầm giọng nói: “Từ mức độ nào đó mà nói, trận chiến đấu này còn khốc liệt hơn so với tuyến Nam. Đại chiến ngày mai, e là sẽ cực kỳ kịch liệt. Phương pháp của Cực Dược Tông đúng là đủ để trấn áp sự ăn mòn của huyết khí Huyết tộc, nhưng phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn, không trị được phần gốc. Trong tình hình như vậy, phương pháp của Cực Dược Tông dễ dẫn đến sụp đổ trên quy mô lớn!”
Vừa nghe xong, sắc mặt mấy người cũng trở nên rất khó coi.
Bọn họ muốn thấy được sự kinh ngạc của đám người Đạo Trần, thế nhưng nếu như Huyết tộc đứng vững gót chân ở tuyến Bắc, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
“Thế nhưng, bọn họ không chịu nghe kiến nghị của Diệp đại sư thì làm gì được chứ?” Đại Hoàng khó chịu nói.
Trầm mặc sau một lát, Diệp Viễn nói: “Chỉ có thời gian trong một đêm, hy vọng có thể tới kịp!”
...
Hôm sau, năm vạn đại quân tập kết ở trên bờ biển, uy vũ hùng tráng.
Thống soái đại quân là Vưu Danh, một cường giả bán Đế Vân Thiên.
Chiến tranh với Huyết tộc chia làm ba đẳng cấp.
Đẳng cấp thứ nhất là cường giả Chúa Tể Cảnh quyết đấu.
Cường giả cấp bậc này này, vừa ra tay chính là long trời lở đất.
Đẳng cấp thứ hai là cường giả Đế Cảnh quyết đấu.
Quyết đấu ở cấp bậc này, thanh thế cũng cực kỳ lớn.
Có điều, chiến đấu của hai cấp bậc này, số người rất thưa thớt nhưng quy mô lại cực lớn. Ngược lại thì thương vong không lớn.
Nhưng đẳng cấp thứ ba, chiến đấu dưới Đế Cảnh, mới là thảm thiết nhất.
Binh đối binh, tướng đối tướng.
Chiến đấu ở cấp bậc Thánh Hoàng Thiên và Chân Hoàng Thiên thường sẽ giết đến chỉ còn người cuối cùng.
Mà trận chiến tranh đoạt đường hầm không gian này, rõ ràng là ngươi chết ta sống, không bên nào có thể thoái nhượng.
“Các huynh đệ, trận chiến này quan hệ đến sự sống còn của các tộc trên Thiên Nhất đại lục! Một khi đường hầm không gian vững chắc, chính là ngày diệt vong của chúng ta! Cho nên trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không được bại! Các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Vưu Danh cất cao giọng nói.
“Cùng Thiên Nhất đại lục cùng tồn vong!”
“Cùng Thiên Nhất đại lục cùng tồn vong!”
“Cùng Thiên Nhất đại lục cùng tồn vong!”
...
Tiếng hô rung trời!
“Xuất phát!”
Vưu Danh ra lệnh, năm đại quân xuất phát!
Trên biển lớn, đường hầm không gian như lỗ đen đang phát sáng lấp lánh.
Trước đường hầm không gian, hai vạn đại quân Huyết tộc đã bày sẵn trận địa.
Đây là một trận chiến đấu chính diện, không hề có chút mưu lược nào.
Hai nhánh đại quân, cứ như vậy chính diện xung phong liều chết với nhau!
“Giết!”
“Giết!”
Hai nhánh đại quân, đánh nhau trực diện!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất