Vù vù vu...
Từng bóng người thoát ra khỏi sương mù, ánh mắt La Xuyên ngưng lại, nghiêm giọng nói: “Người đâu?”
Bên bờ biển, một vùng vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người?
Đồng tử Hàm Quang co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết! Mấy tiểu tử kia, chắc chắn đã phá vòng vây rồi!”
“Phế vật!”
La Xuyên quát lên, cả giận nói: “Vì cuộc chiến ở phương Bắc này, Huyết tộc chúng ta đã bỏ ra cái giá lớn đến mức nào? Thậm chí, Huyết Không Chúa Tể còn tự mình xuất thủ! Bây giờ lại thất bại trong gang tấc!”
Hàm Quang kinh sợ, lập tức quỳ xuống.
Sao hắn ta có thể không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhưng hắn ta đâu biết được, một Thánh Hoàng Thiên trung kỳ có thể một kiếm bổ phế mình chứ?
Chuyện thế này, thật sự là vượt xa khỏi dự đoán mà!
“Minh Húc, ngươi đóng quân ở đây, bản soái đuổi theo giết mấy nhân loại kia, chỉ mong có thể tới kịp!” La Xuyên dặn dò một tiếng rồi lập tức biến mất không thấy đâu.
...
Năm người Diệp Viễn giết ra khỏi trùng vây, vừa chiến vừa trốn.
Sắc Lặc kiêng kỵ Đạo Kiếm của Diệp Viễn, căn bản là không dám một mình truy sát, chỉ có thể ra lệnh cho đại quân cùng nhau đuổi giết.
Nhưng khoảng cách với đại lục càng gần, thì càng có nguy cơ bị bại lộ.
Hiện tại, Huyết tộc còn chưa hoàn thành bố cục!
Một khi bị cường giả phương Bắc phát hiện ra, bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển cả.
Chỉ dựa vào những Chân Hoàng Thiên, Thánh Hoàng Thiên bọn họ, tất nhiên không thể nào bắt được Thiên Nhất đại lục.
Muốn đứng vững gót chân ở phương Bắc, quan trọng nhất vẫn là sự phối hợp của cường giả cấp Đế và cường giả cấp Chúa Tể!
Không có bọn họ, tùy tiện phái một cường giả nhân loại cấp Đế đến là có thể tiêu diệt bọn họ rồi.
“Vẫn còn đuổi theo? Đuổi tiếp nữa, ta sẽ giết ngươi thật đấy!” Phía trước truyền đến tiếng cười lạnh của Diệp Viễn.
Mặt Sắc Lặc tối sầm, trầm giọng nói: “Có bản lĩnh, ngươi giết bản soái thử xem!”
“Thật không? Ta tới này!”
Dứt lời, Diệp Viễn trở tay chém ra một kiếm, thiên địa biến sắc!
Khí thế kinh khủng tới cực điểm khiến sắc mặt Sắc Lặc tái mét, tốc độ đột ngột giảm mạnh.
Nhưng một kiếm này lại không hề hạ xuống.
Diệp Viễn bất ngờ nhếch miệng cười, nói: “Ha ha, vẫn là lừa ngươi thôi!”
Mẹ nó, lại là một chiêu giả!
Sắc Lặc gần như tức muốn hộc máu!
Dọc theo đường đi, Diệp Viễn đã dùng chiêu này lừa hắn ta ba bốn lần rồi.
Mỗi lần chỉ cần chút nữa là đuổi kịp, Diệp Viễn lại dùng chiêu này.
Cố tình, hắn ta đúng là không có cách nào thật.
Một khi áp sát quá gần, một kiếm này của Diệp Viễn thật sự có thể lấy được mạng hắn ta.
Một kiếm của Diệp Viễn chém Hàm Quang thống soái trọng thương, thực lực của Sắc Lặc so với Hàm Quang thì còn kém một mảng lớn, cho dù không chết, cả người cũng bị phế.
Ở Huyết tộc, phế vật thì không có giá trị tồn tại.
Sắc Lặc hết cách, chỉ có thể treo Diệp Viễn như vậy, làm chậm tốc độ của bọn họ.
Hắn ta chỉ hi vọng, La Xuyên đại nhân có thể mau chóng chạy tới, giết chết nghiệp chướng này.
Tiểu tử này, thật đáng hận mà!
“Vẫn còn đuổi theo à? Ta đã về đến nhà rồi!” Diệp Viễn nhếch miệng cười nói.
Quả nhiên, ở nơi rất xa, hình dáng một thành trì đã từ từ xuất hiện trong tầm nhìn.
Trong lúc một truy một đuổi, hai bên đã bay được khoảng cách cực xa.
Dọc theo đường đi, tất nhiên cũng có dấu vết nhân loại hoạt động.
Nhưng Sắc Lặc đã phân ra một bộ phận đại quân, bắt đầu trực tiếp tàn sát!
Tại sao à? Chính là để bảo vệ bí mật.
Diệp Viễn hoàn toàn không biết gì về Thiên Nhất đại lục, thế nhưng sự xuất hiện của Huyết tộc khiến hắn có một số phán đoán.
Có lẽ, tình huống của Thiên Nhất đại lục không lạc quan lắm!
Huyết tộc im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phía sau đại lục, hẳn là có ý đồ chiến lược cực kỳ quan trọng.
Đúng lúc bị hắn bắt gặp!
Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là thông báo cho cường giả Nhân tộc biết.
Bằng không, không những hắn phải chết, mà sợ rằng Thiên Nhất đại lục cũng sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc!
Di Thiên từng nói, Huyết tộc là một chủng tộc rất đáng sợ, bọn họ sẽ cắn nuốt máu tươi của đối thủ, càng đánh càng mạnh!
Một khi để bọn họ đứng vững gót chân, sẽ có càng nhiều cường giả Huyết tộc siêu mạnh xuất hiện!
Mà đúng lúc này, phía xa có một khí tức kinh thiên cuốn tới!
Sắc mặt mấy người Diệp Viễn tái nhợt.
Luồng khí tức này, cực kỳ mạnh mẽ!
Là sự tồn tại dù hắn có tế ra Đạo Kiếm cũng không thể nào giết chết được!
Đương nhiên Sắc Lặc cũng cảm ứng được, cười to nói: “Tiểu tử, e rằng ngươi không thể về nhà được rồi! La Xuyên thống soái chính là Chân Hoàng Thiên đại viên mãn, ngươi nhất định phải chết!”
Tốc độ của đối phương quá nhanh!
Bọn họ chưa kịp trốn vào trong thành trì thì đã bị đuổi kịp!
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, trầm giọng nói: “Dương Thanh, chặn hắn ta lại!”
Thực lực của Dương Thanh tất nhiên là kém hơn Sắc Lặc.
Chẳng qua hắn ta cũng đủ mạnh, ngăn chặn nhất thời nửa khắc, vẫn có thể làm được.
Nhưng mà cứ như vậy, năm người lập tức lâm vào trong vòng vây của đại quân!
Diệp Viễn căn bản là không quản những Huyết tộc kia, lập tức điều khiển Đạo Kiếm phóng lên cao.
Đạo Kiếm của Diệp Viễn nhanh chóng biến thành một thanh cự kiếm, xông thẳng lên trời!
Phàm là Thánh Hoàng Thiên tới gần Diệp Viễn đều bị kiếm khí lộ ra trên Đạo Kiếm nghiền nát.
Ầm ầm...
Giống như cảm ứng được Đạo Kiếm của Diệp Viễn, trên hư không, mây đen lập tức kéo tới đầy trời, sấm sét vang dội.
Diệp Viễn, lại một lần nữa lấy kiếm chỉ trời!
Hơn nữa, theo thực lực của Diệp Viễn tăng lên, thiên uy so với dĩ vãng còn mạnh mẽ hơn mấy chục lần!
Bầu trời mấy vạn dặm xung quanh đều bị bao phủ trong một tầng bóng ma.
Giờ khắc này, vô số cường giả bị kinh động!
Thứ Diệp Viễn muốn chính là hiệu quả này!
Xa xa, sắc mặt La Xuyên hoàn toàn thay đổi, biết kế hoạch lần này đã triệt để thất bại!
Trên Bắc Vọng Thành, mấy bóng người cách không nhìn về phía xa.
Bắc Vọng Thành là tòa thành trì cách Diệp Viễn gần nhất.
Tống Mạc chính là thành chủ của Bắc Vọng Thành này.
“Thành chủ đại nhân, đây là vị tiền bối nào thế, đang độ Chân Hoàng Đạo kiếp à? Uy lực này, thật là khủng khiếp mà!” Thuộc hạ sợ hãi than nói.
Hắn ta từng chứng kiến thành chủ đại nhân độ Thánh Hoàng Đạo kiếp, cũng không gì hơn cái này.
Mà thành chủ đại nhân chính là đại cao thủ Chân Hoàng Thiên thượng kỳ đấy!
Lông mày Tống Mạc cũng nhíu lại, trầm giọng nói: “Đây không phải Chân Hoàng Đạo kiếp, đây là... thiên phạt! Người độ kiếp, là nghịch tu! Có điều... phương hướng kia, tại sao có thể có người độ kiếp ở nơi này? Việc này, hình như có hơi kỳ quái!”
“Đúng vậy, bên kia có không ít nhân loại và chân linh, không phải một nơi tốt để độ kiếp. Tại sao lại có người chọn độ kiếp ở chỗ đó?” Thuộc hạ cũng nghi ngờ nói.
Độ kiếp bình thường đều chọn nơi vắng vẻ hẻo lánh.
Dù sao, độ kiếp cũng là cửu tử nhất sinh, nếu là có người quấy rầy một chút, vậy sẽ là thập tử vô sinh.
Nơi ồn ào náo động như vậy, căn bản là không thích hợp để độ kiếp.
Nhưng cố tình lại có người độ kiếp, hơn nữa còn gây ra động tĩnh cực lớn.
“Bản hoàng tôn đi xem trước, các ngươi đóng giữ thành trì, mở đại trận hộ thành ra, bày sẵn thế trận!” Dứt lời, thân hình Tống Mạc thoắt một cái đã đi về phía nơi độ kiếp.
Ông ta là cường giả Chân Hoàng Thiên, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt ông ta chợt biến!
Huyết tộc!
Trong gió lốc, lại có một đoàn cường giả Huyết tộc!
Đặc điểm nhận dạng của Huyết tộc hết sức rõ ràng, một khi bọn họ chiến đấu thì huyết khí xông lên tận trời, rất dễ nhận biết.
Tin tức này, thật sự quá quan trọng!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất