Bắt đầu từ ngày hôm đó, cứ cách mười ngày nửa tháng hai người lại tiến vào Hàm Vân Sơn đại chiến một hồi.
Sau mỗi trận chiến hai người lại tự mình bế quan, lĩnh ngộ những gì mình tâm đắc trong trận chiến đó.
Thực lực của Diệp Viễn và Hàn Dịch gần như ngang ngửa nhau, ai cũng không thể làm gì được người kia.
Mỗi một lần chiến đấu, hai người đều đánh đến mức kiệt quệ.
Hai bên chiến đấu qua lại tất nhiên sẽ có thắng thua. Có điều kể từ lúc bắt đầu, dường như phần thắng của Hàn Dịch nhiều hơn một chút.
Dù sao hắn ta cũng đã lĩnh ngộ ngũ pháp Hóa Hình từ lâu, hình thái thứ nhất càng thêm thành thục hơn một chút.
Nhưng theo thời gian trôi, ưu thế của Hàn Dịch không ngừng bị Diệp Viễn mài mòn từng bước một.
Hai người đều là thiên tài tuyệt thế. Dưới tình cảnh chiến đấu cùng kỳ phùng địch thủ như vậy, cả hai đã tiến bộ cực nhanh.
Tuy nhiên, bước tiến của Diệp Viễn lớn hơn một bậc.
Mặc dù hai người đều tiến bộ thần tốc nhưng rõ ràng là tốc độ của Diệp Viễn nhanh hơn một chút.
Ba năm sau, phần thắng của Diệp Viễn và Hàn Dịch cơ bản đã bằng nhau.
Lại trải qua ba năm nữa, Hàn Dịch chỉ có thể bị đánh.
Sau chín năm, cuối cùng hình thái Ngũ Tinh Liên thứ nhất của Hàn Dịch cũng đạt đến cảnh giới viên mãn!
Cũng vì vậy mà thực lực của hắn ta tiến bộ rất nhanh, lần thứ hai áp chế được Diệp Viễn.
Ngũ Hành không viên mãn và Ngũ Hành viên mãn hoàn toàn là hai khái niệm.
Ngũ Hành lưu chuyển sinh sôi liên tục tuyệt đối là quy tắc cường đại nhất trong vòng tuần hoàn khép kín!
So ra thì dung hợp ba Càn Khôn đại đạo Kiếm, Không, Trận của quy tắc cũng không kém chút nào.
Điểm mạnh của Hàn Dịch chính là cảnh giới quy tắc của hắn ta.
Nhưng Hàn Dịch cũng không đắc ý được lâu.
Năm năm sau đó, Diệp Viễn đạt tới cùng cảnh giới lần thứ hai, chiến lực của hai người ngang hàng một lần nữa.
Về sau Hàn Dịch lại bị Diệp Viễn áp chế.
Lần này hắn ta đã hoàn toàn chịu thua.
Trên Hàm Vân Sơn thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng sấm.
Hai bóng người ngang dọc khắp nơi, một đám cường giả Hóa Hình nhìn thấy thì kinh hãi không thôi.
Đều là cường giả Hóa Hình nhưng chênh lệch thật sự quá lớn!
"Diệp Viễn đại nhân thật là một yêu nghiệt! Chỉ trong vòng mười bốn năm ngắn ngủi mà hình thái thứ nhất của hắn đã sắp vượt qua viên mãn!"
"Chuyện đáng sợ chính là thiên phú chiến đấu của hắn quá mạnh mẽ! Mấy trận gần đây hắn ép Đại Thánh Chủ tới mức không ngẩng đầu lên nổi!"
"Ai dám nói không phải chứ? Ta vốn tưởng Đại Thánh Chủ thiên phú tuyệt luân, đến khi nhìn thấy Diệp Viễn đại nhân ta mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!"
...
Mười bốn năm chiến đấu, những người này đều tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn trưởng thành. Có thể lĩnh ngộ Đại Đạo Hoá Hình thì đều là loại thiên phú mà ngàn người có một.
Có thể thiên phú của Hàn Dịch là số một so với đám người ở đây nhưng nếu so sánh với Diệp Viễn thì vẫn còn chênh lệch một đoạn dài.
Vì thế bọn hắn mới có thể nảy sinh cảm khái trong lòng.
Ầm!
Diệp Viễn bắt lấy một chiêu thất thủ của Hàn Dịch, có ưu thế thì không buông tha. Càn Khôn song kiếm chiêu nào chiêu nấy không rời khỏi chỗ yếu hại, cuối cùng đánh bại Hàn Dịch.
"Ta nhận thua!"
Bất đắc dĩ Hàn Dịch chỉ có thể nhận thua.
Càn Khôn song kiếm quay về chỗ cũ, bây giờ mầm non nhỏ đã trưởng thành hơn không ít, lại phát triển thêm thì sẽ là một cây non.
Điều này cũng thể hiện hình thái thứ nhất của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
Hàn Dịch lườm hắn một cái khó chịu nói: "Tên nhãi ngươi không thể chừa cho ta chút thể diện sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Thể diện phải tự mình tìm được chứ không phải người khác cho. Cho ngươi rồi thì tỷ thí còn có ý nghĩa gì?"
Hàn Dịch bĩu môi khó chịu nói: "Tên tiểu tử ngươi đúng là không thú vị! Đừng đánh đừng đánh nữa! Đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, lão tử sắp phi thăng luôn rồi!"
Diệp Viễn gật đầu đồng ý nói: "Quả thật, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa. Ngươi và ta đã đến bình cảnh, cứ tiếp tục như vậy cũng không thể tiến bộ. Đến lúc nên đột phá Đại Cực Thiên Vị rồi."
Vạn Tượng Thánh Thụ của Diệp Viễn cùng với Ngũ Tinh Liên của Hàn Dịch đều đã đạt đến cực hạn của Tiểu Cực Thiên Vị, rất khó có thể đột phá.
Muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải đột phá Đại Cực Thiên Vị mới được.
Đối với hai người này mà nói, đột phá Đại Cực Thiên Vị thì chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Nếu như bọn hắn muốn thì sớm đã có thể đột phá.
Trên gương mặt Hàn Dịch lại hiện vẻ không nỡ, hắn ta buồn bã nói: "Lần này từ biệt, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại."
Hắn ta và Diệp Viễn không giống nhau, sau khi phi thăng hắn ta đến tầng thứ hai của vùng đất Lưu Đày.
Còn Diệp Viễn sẽ bị truyền tống thẳng ra ngoài.
Hai người này đánh nhau mười bốn năm, đồng thời cũng cùng nhau tiến bộ mười bốn năm, tự nhiên khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm tình luyến tiếc.
Diệp Viễn cười nói: "Ta đợi ngươi ở bên ngoài!"
Cả người Hàn Dịch chấn động, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn.
Có điều rất nhanh liền trở nên ảm đạm, hắn ta cười khổ nói: "Vô ích thôi, vùng đất Lưu Đày này là do Trác Bất Quần tự tay chế tạo. Đừng nói ta mới chỉ là Tiểu Cực Thiên Vị, cho dù là Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn thì cũng không thể ra ngoài."
Diệp Viễn bình thản nói: "Vậy thì sao chứ? Có trái tim bất khuất thì mới có thể nghịch chuyển trời xanh. Lẽ nào ngươi muốn cam chịu số phận?"
Võ giả của vùng đất Lưu Đày đều không sợ hy sinh, nhưng mỗi người lại có hoàn cảnh khác nhau.
Hàn Dịch cùng với thê tử của hắn ta phi thăng từ một Đại Thiên Thế Giới mà đến.
Vốn là một đôi thần tiên quyến lữ, thê tử của Hàn Dịch cũng vô cùng xinh đẹp.
Nào ngờ, thê tử hắn ta lại bị một thái tử của tiểu quốc ưng ý, cuối cùng cường ngạnh vấy bẩn.
Thê tử hắn ta không còn trinh tiết cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với Hàn Dịch nên tự sát.
Khi đó Hàn Dịch mới phi thăng không lâu, thực lực không mạnh lắm, làm sao địch nổi lực lượng của một quốc gia?
Hàn Dịch căm phẫn điên cuồng tu luyện, không chỉ rất nhanh đã luyện tới Tiểu Cực Thiên Vị đại viên mãn mà còn lĩnh ngộ được Đại Đạo Hoá Hình.
Có ai dám tưởng tượng dưới cơn thịnh nộ, hắn ta đã lấy sức lực của một mình mình tàn sát cả một quốc gia!
Chuyện này dẫn đến náo động cực lớn.
Sau đó, hắn ta bị bắt đến vùng đất Lưu Đày.
Diệp Viễn sau khi biết được việc này cũng sụt sịt không ngừng. Thủ đoạn của Hàn Dịch quá mức tàn bạo, bị bắt vào đây quả thực có chút gieo gió gặt bão.
Có điều bản tính của hắn ta vốn cũng không phải như vậy.
Ái thê bị làm nhục như thế chỉ sợ là người bình thường cũng sẽ phát điên.
Ánh mắt của Hàn Dịch chăm chú, bất chợt lộ ra một chút ý cười nói: "Hảo tiểu tử, Hàn Dịch ta chưa bao giờ cam chịu số phận! Sau khi ra ngoài ngươi phải tu luyện thật tốt, đừng để đến lúc ta đi ra ngươi lại bị ta vượt qua!"
Diệp Viễn bật cười nói: "Chỉ bằng ngươi thì còn chưa đủ tư cách!"
Sắc mặt Hàn Dịch tối sầm, nhưng cũng cảm thấy đúng là như vậy.
Tiểu tử này quả thực là một tên yêu nghiệt.
Hàn Dịch cảm thấy bản thân hắn đã đủ yêu nghiệt nhưng tên tiểu tử này còn yêu nghiệt hơn!
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trên con đường tu luyện về sau, Diệp Viễn chỉ có thể khiến chính mình càng ngày càng tiến xa.
Có điều yêu nghiệt Diệp Viễn cũng đã kích thích hắn ta sâu sắc.
Hàn Dịch âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực để trở nên hùng mạnh, không thể tụt lại phía sau Diệp Viễn.
"Tên nhóc nhà ngươi thật sự không đáng yêu chút nào! Có điều sau khi ngươi ra ngoài thì sẽ dính dáng tới thế tục, còn ta chỉ có thể giết chóc mà tiến tới, chưa chắc ta không thể bằng ngươi!" Ánh mắt Hàn Dịch sáng ngời, hắn ta cũng không phải người dễ dàng chịu thua kẻ khác.
Ngày hôm đó tại đỉnh Hàm Vân Sơn có hai đạo ánh sáng trận pháp phủ xuống.
Nhìn hai người biến mất, trên mặt mọi người lộ ra một tia giải thoát.
"Ta muốn tu luyện khắc khổ, ta muốn tìm lại tự tin!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất