“Ngươi đang đánh cược tất cả sinh mệnh trong Đường gia! Hơn nữa, nếu thua cuộc! Một phi thăng giả có cái sức lực gì, mà dám đánh với toàn bộ hoàng thất chứ? Ha, nói không chừng hiện tại hắn đã bỏ chạy lấy thân rồi!” Đường Tấn Hoa phẫn nộ, quát lớn.
Một trận này không có bất kỳ phần thắng nào, hắn ta biết Diệp Viễn mạnh nhưng Diệp Viễn quá yếu ở trước mặt hoàng thất!
Phải biết, cường giả của hoàng thất Đại Cực Thiên có không ít!
Một trung vị Tiểu Cực Thiên xông vào Hoàng Cung vào đêm khuya, còn đụng độ với nhị hoàng tử, đây không phải là chuyện nực cười sao?
Chỉ sợ chuyện này vốn là cái cớ của Diệp Viễn mà thôi!
Đường Vũ lắc đầu, nói: “Sẽ không đâu! Diệp Viễn không phải là người như thế! Hắn đi ra từ rừng rậm Mặc Quang, Dương Tuyết Chân đúng thật là chỉ đưa hắn theo một đoạn đường thôi, hắn đã giúp Dương Tuyết Chân bình định tất cả cản trở rồi!”
Đường Tấn Hoa cười lạnh, nói: “Đó là khi thực lực của hắn đang đầy đủ! Nhưng ngươi nói cho ta biết, hắn nắm được cái gì mà dám đối kháng với Hoàng Thất?”
Đường Vũ trầm mặc!
Hai cha con tranh chấp không dừng, ai cũng thể thuyết phục được ai.
“Ai!”
Bỗng nhiên Đường Vũ giật mình đứng bật dậy.
Lúc này, hắn ta bỗng nhiên phát hiện trong phòng không biết lúc nào lại có nhiều hơn một người!
Định thần nhìn lại, người đó không phải Diệp Viễn thì còn ai?
“Đại... Đại ca? Ngươi... Ngươi đến từ lúc nào?” Đường Vũ kinh ngạc, nói.
“Đến được một lúc rồi.” Diệp Viễn chậm rãi bước ra ngoài bóng tối, lạnh nhạt trả lời.
Đường Tấn Hoa chấn động cả người, hắn ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Viễn đã nghe hết rồi chăng?
Tên này sao vào phòng lặng yên không phát ta một tiếng động thế chứ?
Nếu không phải Diệp Viễn chủ động để lộ ra cơ thể mình, hai người họ không thể phát hiện ra!
Sắc mặt Đường Vũ rất khó coi, nói: “Đại ca, Đường gia là tâm can của phụ thân đang nguy nan, nên có quá lời một chút, ta... Ta thay mặt phụ thân xin lỗi huynh.”
Thật ra Đường Vũ cũng không biết gì về Diệp Viễn.
Hắn chỉ biết là Diệp Viễn ra tay không chút lưu tình.
Dù sao, cũng không nên dẫm đúng vào vết xe đổ của Quế gia.
Vì hắn ta sợ hãi Diệp Viễn càng nhiều hơn!
Diệp Viễn cười nói: “Không cần xin lỗi, ta không đưa Đường gia ra. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa nên đi nghỉ sớm một chút đi.”
Nói xong, bóng dáng Diệp Viễn lập tức biến mất trong bóng đêm.
Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, đầy sợ hãi.
“Hắn... Hắn đi chưa?” Đường Tấn Hoa thở hổn hển nói.
Đường Vũ cười khổ, lắc đầu nói: “Nên đi rồi phải không?”
Vẻ mặt Đường Tấn Hoa tối lại, nói: “Chuyện đó... Đến cùng hắn có thành công hay không?”
Đường Vũ lại cười khổ một trận nói: “Con đoán, hắn tới tìm chúng ta là nói chuyện này. Nhưng vừa nghe xong lời vừa rồi, hắn chẳng thèm nói nữa. Xem như là... Cho chúng ta một lời cảnh cáo.”
“Vừa nãy, làm sao hắn vào đây được? Ta không có phát hiện ra một chút!”
“Nếu như ngay cả phụ thân cũng có thể phát hiện ra, thì làm sao hắn có lá gan xông vào Hoàng Cung được chứ? Người cũng biết sư phụ của nhị hoàng tử là vị kia mà!”
“Vì thế, con cảm thấy hắn chắc đã thất bại rồi! Hắn có thể giấu giếm chúng ta được, nhưng hắn ta có thể giấu giếm được với cường giả Đại Cực Thiên Vị sao? Huống hồ gì trong hoàng cung, còn có nhiều cao thủ như thế!”
Mắt của Đường Vũ lóe lên, nói thật thì chính hắn ta cũng không có trông mong gì về chuyện này.
Cuối cùng, hắn ta đành phải thở dài, nói: “Thôi thì nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ ngày mai rồi tính đi!”
...
Ngày mai, mặt trời chưa mọc, một cỗ kiệu đã đứng ở trước cửa phủ Đường gia.
Nghe được lời bẩm báo, Đường Tấn Hoa và Đường Vũ đều giật cả mình, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
“Đường Tấn Hoa và Đường Vũ diện kiến nhị hoàng tử điện hạ, diện kiến Vân sư!” Hai người lập tức vừa hành đại lễ, vừa hô.
Vẻ mặt của nhị hoàng tử có chút uể oải, hiển nhiên trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm.
Thấy hai người hành lễ, nhưng hắn lại nhịn một bụng hỏa không phát ra, chỉ đành nói: “Đứng dậy đi, đi vào rồi nói! À... Vân sư muốn gặp Diệp Viễn!”
Đường Vũ vội vàng nói: “Vâng, ta sẽ lập tức đi mời đại ca đến!”
Nói xong, Đường Tấn Hoa dẫn hai người vào trong Thư phòng, còn Đường Vũ lại đến chỗ Diệp Viễn bế quan.
“Tối hôm qua, ta và Diệp Viễn đã gặp nhau!” Nhị hoàng tử vừa ngồi xuống, đã lập tức mở miệng nói.
Tuy từ lâu trong lòng đã có suy đoán, nhưng Đường Tấn Hoa nghe được câu này vẫn cảm thấy có chút chấn động đến mức không biết nói gì trong giây lát.
“Chuyện này.. Điều này làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ... Tối hôm qua Vân sư không có ở trong cung sao?” Đường Tấn Hoa cả kinh, nói.
Nhị hoàng tử cười lạnh, nói tiếp: “Hình như ngươi đang giả vờ hồ đồ à?” Ha, Đường gia của ngươi thật sự tìm được chỗ dựa rất lớn đấy!”
Đường Tấn Hoa sợ đến mức quỳ xuống, nói: “Nhị hoàng tử minh giám, tiểu nhân... Thật sự không biết gì hết!”
Nhị hoàng tử nhìn dáng vẻ của Đường Tấn Hoa, cũng không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhìn dáng vẻ kia, hắn ta thật sự không biết gì.
“Thôi thôi! Đứng lên đi! Ta đã sai người đưa thuốc Ngọc Bích Đoạn Tục Đan Thiên đến rồi! Hôm nay ta tới đây, chủ yếu là do Vân sư muốn gặp Diệp Viễn!” Nhị hoàng tử nói.
Đang nói chuyện, Đường Vũ tiến vào, sắc mặt cũng khó coi.
Nói thật hắn ta cũng không muốn đắc tội quá nặng với nhị hoàng tử.
Nhưng hiện tại, hắn không thể không được!
“Điện hạ, đại ca nói là để cho... Để cho Vân sư tự đến gặp huynh ấy!” Đường Vũ lúng túng nói.
Để cho một cường giả Đại Cực Thiên Vị đến gặp một Tiểu Cực Thiên Vị, thật sự là một chuyện lớn đấy!
Nhưng hắn ta lại không có cách nào làm khác!
Diệp Viễn nói, hắn ta không dám không nghe.
Bất quá trong lòng hắn đã tính toán đinh ninh rằng, nếu như nhị hoàng tử đến đây rồi thì chứng minh ngày hôm qua Diệp Viễn thật sự đã đắc thủ!
Chỉ là ngẫm lại, hắn ta lại cảm giác khó tin đến mức tin không nổi.
Nhị hoàng tử vừa nghe, suýt chút nữa đã giơ chân lên.
Đúng lúc này, Lục Vân lại vô cùng bình tĩnh, đè lại nhị hoàng tử, rồi lạnh nhạt nói: “Dẫn đường đi!”
Đường Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi dẫn Lục Vân đi đến nơi Diệp Viễn đang bế quan.
“Đại ca!”
“Tiến vào!”
Đường Vũ đẩy cửa đi vào, Lục Vân đi theo phía sau, cũng đi vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất