Diệp Viễn nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Đường gia là một con chó của ngươi, không phải hoàng thất các ngươi cũng là một con chó của Ngọc Chân Thiên Tông à? Vì vậy đừng có cảm thấy bản thân quý giá, trên đời này luôn có người không thèm đặt các ngươi vào mắt.”
Sau lưng Nhị hoàng tử ướt đẫm mồ hôi.
Đi dạo một vòng trở về từ Quỷ Môn Quan, hắn ta đã không còn bình tĩnh như trước kia.
“Ngươi... Ngươi muốn cược cái gì?” Nhị hoàng tử hỏi.
Diệp Viễn nói: “Ta thả ngươi trở về, ngươi đừng vội đối phó Đường gia. Đêm nay, ta sẽ đến hoàng cung, gặp mặt ngươi một lần. Ngươi có thể dùng các loại thủ đoạn, ngăn cản ta gặp ngươi! Nếu như ta không gặp được ngươi, mặc ngươi xử lý Đường gia. Nhưng nếu ngược lại, không cần ngươi làm cái gì, ngày mai đưa thiên dược Bích Ngọc Đoạn Tục Đan tới cho ta, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Đột nhiên con ngươi Nhị hoàng tử co lại, trầm giọng nói: “Ngươi là muốn nói cho ta biết, chỉ cần ngươi muốn giết bản vương, bản vương trốn trong hoàng cung cũng không thoát được?”
Diệp Viễn mỉm cười: “Thông minh, chính là ý tứ này.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Cái tên Diệp Viễn này, không khỏi quá kiêu ngạo rồi chứ?
Rõ ràng hắn hoàn toàn không để hoàng thất vào mắt!
Hoàng cung là nơi nào?
Đó là địa phương canh giữ nghiêm ngặt nhất Đông Lâm Quốc, cũng là nơi có nhiều cao thủ nhất.
Triệu Ngọc, Tưởng Trúc, trong hoàng cung không dám nói có khắp nơi nhưng thực sự có một đống.
Về phần cường giả Tiểu Cực Thiên Vị đại viên mãn, tất nhiên cũng không ít.
Mà trong hoàng cung còn có cường giả Đại Cực Thiên Vị!
Diệp Viễn dám khiêu khích hoàng thất, chuyện này thật sự quá buồn cười!
Đặc biệt là Cổ Mậu, trong lòng không ngừng hả hê.
Tiểu tử này tự mình tìm đường chết, không thể trách móc ai được rồi!
...
Đêm đó, tẩm cung Nhị hoàng tử.
Trước mặt Nhị hoàng tử là một vị lão già râu tóc bạc trắng.
“Vân Sư, nhất định ngài phải giúp đỡ ta lần này! Tiểu tử kia hoàn toàn không để bản vương vào mắt, càng không đặt hoàng thất vào mắt! Thế mà hắn lại nói có thể đi lại tự nhiên trong hoàng cung!” Nhị hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Sư này là cung phụng hoàng thất, tên là Lục Vân, là một cường giả Hạ vị Đại Cực Thiên siêu cấp!
Lão ta là lão sư vỡ lòng cho Nhị hoàng tử, thực lực vô cùng hùng mạnh.
Sau khi quay về hoàng cung, Nhị hoàng tử không nói hai lời, ngay lập tức đi tìm Lục Vân.
Hắn ta đã từng suy nghĩ nhờ Lục Vân đi giết chết Diệp Viễn.
Nhưng mà hắn ta không dám!
Diệp Viễn cho hắn ta một cảm giác rất quỷ dị.
Hắn ta không dám lấy mạng của mình đi đánh bạc!
Lỡ như Diệp Viễn thật sự có khả năng tùy tiện ra vào hoàng cung, vậy chẳng phải sau này hắn ta thường xuyên lâm vào trong nguy hiểm à?
Hắn ta xác định chắc chắn, Diệp Viễn thật sự dám giết hắn ta!
Hơn nữa, Diệp Viễn thật sự dám thả hắn ta trở lại!
Sau khi không ngừng suy xét, Nhị hoàng tử vẫn quyết định thử một chút.
Chỉ cần phát hiện Diệp Viễn, đoán chừng hắn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vân Sư!
Lục Vân cười nói: “Ngọc Đường, càng ngày ngươi càng lo trước lo sau thế! Lá gan nhỏ như vậy, sao ngươi có thể cạnh tranh nổi với người đại ca kia của ngươi?”
Nhị hoàng tử không dám cãi lại, nói: “Vân Sư, tiểu tử này thật sự hơi kỳ lạ! Ta nghi ngờ, nói không chừng hắn có quan hệ với Quân Thiên đã chết lúc trước kia!”
Lục Vân cười ha ha, nói: “Được rồi, không cần đùa giỡn với lão phu! Cho dù tên Quân Thiên kia yếu ớt cũng là chấp sự ngoại môn của Ngọc Chân Thiên Tông! Mặc dù lão phu cao hơn hắn ta một cảnh giới nhưng vẫn không nắm chắc thắng được hắn ta, sao có thể chết trong tay một người phi thăng được? Đêm nay, ta ở ngay phòng bên cạnh, nếu như hắn dám đến, tất nhiên sẽ khiến hắn có đến mà không có về!”
Nghe xong, Nhị hoàng tử không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Tạ ơn Vân Sư! Vẫn là Vân Sư đau lòng Ngọc Đường!” Nhị hoàng tử kích động nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất