Mạng của cường giả Thiên Vị cũng không phải dễ lấy như vậy.
Nhưng hỏa độc tích lũy tới trình độ nhất định sẽ suy yếu cực lớn với việc điều khiển lửa của Cổ Mậu.
Một thiên dược sư không thể điều khiển lửa, đó thật sự là chuyện cười!
Tên tuổi anh hùng một đời của Cổ Mậu sẽ hủy hoại trong chốc lát!
Ai sẽ quan tâm một thiên dược sư không thể nào luyện đan?
“Còn không đi?” Sắc mặt Cổ Mậu chìm xuống, quát lạnh nói.
Một đám đệ tử bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
Đường Vũ đã sớm ngừng thút thít, vẻ mặt rung động nhìn Diệp Viễn.
Cổ Mậu thật sự có bệnh.
Diệp Viễn nhìn thấu người ta.
Cả nhà họ Đường, thậm chí toàn bộ quốc đô Đông Lâm cũng không ai phát hiện sự việc, Diệp Viễn một cái đã nhìn thấu.
Chuyện này thật đáng sợ.
Không ai biết Cổ Mậu bệnh đã nguy kịch, không thể luyện đan nữa.
Hắn ta che giấu vô cùng tốt.
Vẻ mặt Cổ Mậu âm u, nhìn Diệp Viễn: “Tiểu tử, mau giúp ta thanh trừ hỏa độc trên người, lão phu có thể nhận ngươi làm đồ đệ.”
Diệp Viễn bĩu môi, thản nhiên nói: “Ngươi điên à!”
Cổ Mậu nghe vậy không khỏi cứng ngắt, tên này không phải kẻ ngu, tới tới lui lui chỉ nói câu này à?
Bà nội nó, ta đây bị trêu đùa?
Cổ Mậu trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi đùa ta?”
Diệp Viễn lườm hắn ta một cái nói: “Lần này là đầu óc ngươi có bệnh! Chút công phu mèo quào này của ngươi đã đòi thu ta làm đồ đệ? Hơn nữa, tại sao ta phải giúp ngươi thanh trừ hỏa độc? Ngươi là cái thá gì?”
Cổ Mậu được người ta nịnh bợ quen rồi, vẫn luôn cao cao tại thượng.
Cho nên hắn ta nói chuyện với Diệp Viễn đều là thái độ trên cao nhìn xuống.
Huống chi thân phận phi thăng giả của Diệp Viễn khiến Cổ Mậu rất khinh thường.
Nhưng tính khí của Diệp Viễn còn cao hơn hắn ta.
Nếu như trình độ luyện đan của Cổ Mậu thật sự xuất thần nhập hóa thì cũng thôi, nhưng một tay hắn ta lúc trước ở mặt một đám đệ tử kia có lẽ rất lợi hại.
Nhưng ở trước mặt Diệp Viễn vốn không đáng nhắc tới.
Diệp Viễn không hiểu rõ thiên đan, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu rõ luyện đan.
Kiến thức cơ bản của hắn quá vững chắc, trừ không hiểu rõ hệ thống thiên đan ra, trình độ luyện đan các mặt khác đã sớm vượt xa tiêu chuẩn hạ giới.
Thiên dược sư ở trong mắt Diệp Viễn cũng không hơn gì cái này.
Chí ít Cổ Mậu không đáng để Diệp Viễn kính nể.
Ngông cuồng phải có vốn liếng ngông cuồng!
Đường Vũ vừa mới nhìn thấy tình hình có chút xoa dịu, không ngờ Diệp Viễn đột nhiên nói một câu như vậy.
Hắn ta bây giờ muốn tự tử tới nơi rồi.
Quả nhiên Cổ Mậu nghe xong giận tím mặt nói: “Đồ hỗn láo! Đường Vũ, hôm nay đừng trách ta không nể mặt nhà họ Đường ngươi! Tên này quá làm càn!”
Đường Vũ lập tức sợ đến nỗi muốn bay mất hồn, dùng một cánh tay còn lại vội vàng ngăn cản Cổ Mậu nói: “Đại… Đại sư, tuyệt đối đừng ra tay! Ngài… Ngài không phải đối thủ của hắn.”
“Cái gì? Ngươi nói lão phu không phải đối thủ của phi thăng giả này?” Cổ Mậu nghe xong càng giận tím mặt.
Đường Vũ nói: “Đúng vậy! Đại ca ta hắn hôm qua một mình hủy diệt nhà họ Quế! Quế Hải Sinh cũng chết rồi!”
Lời này giống như một chậu nước lạnh trực tiếp dội tỉnh Cổ Mậu.
Vẻ mặt hắn ta khiếp sợ nhìn Diệp Viễn nói: “Làm sao có thể? Lão phu không tin!”
Đường Vũ nói: “Chính xác trăm phần trăm! Cổ đại sư, ta còn có thể lừa ngài sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất