Quân Thiên đang điên cuồng chạy trốn, nhưng tốc độ của Thông Thiên Sơn quá nhanh, kích thước cũng quá to lớn!
Nên hắn ta không thể tránh khỏi!
Con ngươi của hắn ta đột ngột co rúm lại, choáng váng.
Lúc này, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ!
Ầm!
Quân Thiên phun mạnh ra một ngụm máu chỉ cảm thấy khung xương cả người đều bị vỡ tan.
Một đòn của Thiên Linh chí bảo, uy lực mạnh mẽ đến cực hạn!
Nhưng cuối cùng cường giả Thiên Vị vẫn là cường giả Thiên Vị, sức mạnh kinh khủng đến mức này vẫn bị hắn đập chết.
Dựa vào lực Phản Chấn, tốc độ của hắn càng nhanh hơn, lập tức bay vào trong vòng xoay màu đen rồi biến mất không thấy tăm hơi!
“Diệp Viễn, chuyện ngày hôm nay ta nhớ kỹ rồi! Thông đạo vị diện đóng, xem như ngươi đã đột phá lên Thiên Vị cũng không thể vào được Thông Thiên Giới! Nhớ rửa sạch cổ, chờ chết đi!”
Lúc này trong không trung truyền ra một câu nói.
Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, Chân Dương Thiên Vực.
Trước mắt là một mảnh rừng rậm ngút ngàn rộng lớn, cây cối cứng cáp rắn rỏi, xanh um tươi tốt.
Trong rừng có một mảnh không gian, trên không gian đó mọc đầy cỏ dại.
Bên trong cỏ dại còn có thể thấy được một Tế Đàn tàn tạ.
Bỗng nhiên từ trong Tế Đàn đó phát ra một lượng ánh sáng, một bóng người dần dần hiện ra.
Hộc!
Bóng người kia vừa xuất hiện đã hung hăng phun ra một ngụm máu lớn.
Chỉ thấy bóng người của hắn ta lay động, vừa đi hai bước lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.
Có thể thấy được, thương thế của hắn ta rất nặng
Người này chính là Quân Thiên vừa mới trốn thoát từ trong Thông Thiên Giới!
“Nên... Chết tiệt! Thương thế nặng quá, không thể cử động được rồi! Đúng là con thuyền bị lật trong rãnh nước mà, một con giun dế thế mà đánh thương ta thành thế này! Chẳng qua... có Thiên Linh Chí Bảo thôi! Chờ thương thế của ta khôi phục rồi, ta nhất định phải nghĩ cách có được Thông Thiên Sơn!”
Trong con ngươi Quân Thiên chợt hiện lên sự tham lam nồng đậm
Việc đụng độ với Diệp Viễn thật sự giống như gặp quỷ thần kinh thiên động địa.
Hắn chỉ mới bước vào cường giả Tiểu Cực Thiên Vị, thế mà hắn ta đã bị đánh đến thất điên bát đảo.
Chẳng qua cũng may mắn, thông đạo đóng lại, Diệp Viễn không thông qua được!
Nếu không bây giờ chỉ sợ hắn ta đã muốn đột tử tại chỗ rồi.
Thu lại ánh mắt nóng bỏng của mình, Quân Thiên lấy ra một viên đan dược màu xám đậm rồi ăn vào, bắt đầu vận công điều tức.
Rầm!
Bỗng nhiên một tiếng thật lớn vang lên, làm cho Tế Đàn nổ tung!
Quân Thiên cũng bị lực xung kích cực lớn hất bay ra ngoài.
Một bóng người bay nhanh ra, rơi xuống trước người Quân Thiên cách đó không xa.
Con ngươi Quân Thiên đột ngột co rúm lại, hoảng sợ nói: “Ngươi... Ngươi... Làm sao có thể? Thông đạo đã đóng rồi, Tiểu Cực Thiên Vị tuyệt đối không thể mạnh đến mức phá tan được! Ngươi... Ngươi làm sao thế nào mà đến được đây?”
Lúc này Quân Thiên đã sợ hãi đến cực điểm.
Thương thế của hắn ta rất nặng, cơ bản không có cách nào chiến đấu được nữa.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại mạnh mẽ đánh hàng rào Vị Diện, thật sự là muốn chết!
Diệp Viễn hơi nâng lên lòng bàn tay, một tòa Tiểu Sơn dày nặng và cứng cáp xuất hiện.
“Dùng nó đập.” Diệp Viễn lạnh nhạt giải thích.
Sắc mặt của Quân Thiên thay đổi nhanh chóng, nói: “Ngươi... Ngươi đã thu phục Thông Thiên Sơn rồi? Chuyện này... Sao có thể có chuyện này được? Ngươi rõ ràng...”
“Ta rõ ràng chỉ là một tên lính mới cái gì cũng không hiểu, làm sao có thể thu phục Thông Thiên Sơn được hả? Thật sự làm ngươi thất vọng rồi, cách điều khiển Thông Thiên Sơn đã giấu ở trên Thông Thiên Sơn.” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Quân Thiên nghe vậy, tức đến mức muốn chửi má nó.
Thông Thiên Giới này thật sự là cái hố to đấy!
Hiện tại, hắn ta nhảy vào tới đây, đã trực tiếp chôn bản thân rồi!
Từ sớm, Diệp Viễn ở Thông Thiên Giới gây nên trận náo động tày trời.
Tòa Thông Thiên Sơn Sơn cao chót vót, nguy nga, sừng sững vô số trăm triệu năm kia, thế mà không còn nữa rồi!
Không còn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất