Ở Thần tộc, có thể nói Thiên Kình đã dốc hết sức lực bồi dưỡng nàng.
Phần nhân tình này, Nguyệt Mộng Ly phải nhận.
Nguyệt Mộng Ly là người hiểu chuyện, nàng biết rõ Thiên Kình không sai.
Diệp Viễn đã tha thứ Thiên Kình rồi, nàng có lý do gì không tha thứ chứ?
Hiện tại vì cứu nàng mà Thiên Kình phơi thây tại chỗ, nàng có thể nào không đau lòng?
“Quân Thiên, ta liều mạng với ngươi!” Nguyệt Mộng Ly tức giận ngút trời, dũng cảm quên mình giết tới.
Mà bên kia, Quân Thiên tiện tay vỗ một cái, đập thẳng Bàng Chấn xuống đất, đập thành một cái hố to.
Bàng Chấn vùng vẫy mấy lần, không giãy dụa.
Nguyệt Mộng Ly mở ra Thiên Đạo Chân Võ, không muốn sống lao về phía Quân Thiên.
Khóe miệng Quân Thiên hơi nhếch lên, nói: “Ha ha, lũ sâu kiến vô tri! Tức giận như vậy nhưng lại không có chút tác dụng nào. A... Mặc dù ngươi cũng là sâu kiến, nhưng có vẻ không tệ. Sau này đi theo ta đi! Chờ ta giết hết bọn chúng, dẫn người rời khỏi thế giới bị vứt bỏ này.”
Dứt lời, hắn ta tiện tay chỉ một cái, Nguyệt Mộng Ly trực tiếp ngất đi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!...
Quân Thiên dùng một tay đập tất cả mọi người xuống mặt đất.
“Có thể, chơi sắp chán rồi. Đã đến lúc tiễn các ngươi lên đường. Đúng là không nên ở lại cái thế giới vứt bỏ này lâu, không khí thật hôi thối, khiến cả người khó chịu!” Sắc mặt Quân Thiên đầy ghét bỏ, đi về phía Nguyệt Mộng Ly, muốn mang nàng đi.
Mà đúng lúc này, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Chẳng biết lúc nào, Diệp Viễn đã đứng dậy rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Quân Thiên, hơi thở cả người điên cuồng tăng lên.
Ầm!
Đột nhiên linh khí khắp Thông Thiên Sơn hoàn toàn bùng phát.
Linh khí ngập trời từ bốn phương tám hướng trời đất giống như hồng thủy, cuồn cuộn xông đến.
Trước mặt Diệp Viễn xuất hiện một bóng dáng.
Mắt xám!
Áo bào xám!
Đây đúng là Diệp Viễn với cặp con ngươi màu xám!
Chỉ thấy Diệp Viễn thản nhiên nói: “Kể từ hôm nay, ngươi là Thiên Đạo! Hóa! Đạo!”
Diệp Viễn yếu ớt gật đầu một cái, Diệp Viễn mắt xám ầm ầm tiêu tán.
Hóa thành vô số sợi tơ mỏng, chui vào trong cơ thể Diệp Viễn.
Tiểu Thế Giới của hắn ầm một tiếng, xảy ra thay đổi kinh thiên động địa!
Vốn dĩ thế giới đang có không khí chết chóc, thoáng cái trở nên sinh động.
Cây non đâm rễ, phá đất chui lên, bắt đầu mọc ra lá xanh.
Một vùng dạt dào sức sống!
Mặt trời, mặt trăng và ngôi sao liên tục thay đổi.
Núi sông hồ biển không ngừng tuôn trào!
Dường như tất cả đều vận chuyển theo một quy luật nào đó.
Lúc này Diệp Viễn đứng ngạo nghễ giữa trời xanh, có một loại cảm giác quan sát chúng sinh.
Hắn cảm giác bản thân đã thành trời!
Linh khí vô tận điên cuồng rót vào trong Tiểu Thế Giới, trợ giúp hắn thay đổi chúng sinh.
Quân Thiên trợn to hai mắt nhìn, lần đầu tiên dáng vẻ mây trôi nước chảy trên mặt có sự thay đổi.
Hắn ta hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Cái này... Chuyện này sao có thể? Sao một con kiến hôi lại có thể hiểu được hóa đạo chi pháp? Cái này thế giới vứt bỏ này lại có người... Có thể đột phá Thiên Vị?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Diệp Viễn chưa từng rời khỏi người Quân Thiên.
“Thiên Đạo vô tình! Ha, hay cho một câu Thiên Đạo vô tình! Quân Thiên, ta thật sự phải cảm tạ ngươi rồi! Không có lời nhắc nhở của ngươi, sợ rằng ta muốn đột phá không dễ dàng như vậy!” Diệp Viễn cười gằn nói.
Nghe vậy, Quân Thiên sững sờ, lúc này mới nhớ tới lời nói vừa rồi.
Thiên Đạo vô tình!
Trong lòng của hắn ta vô cùng khiếp sợ, tiểu tử này chỉ dựa vào những lời này đã tìm được cơ hội đột phá Thiên Vị ư?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Quân Thiên không nghĩ tới chính mình chỉ lơ đãng một câu, thế mà lại tạo ra một cường giả Thiên Vị!
Thiên phú của tiểu tử này không khỏi quá yêu nghiệt rồi!
Thật ra Diệp Viễn đã kẹt tại một bước này lâu rồi.
Hắn vẫn cảm thấy bên trong Tiểu Thiên Giới của mình thiếu cái gì đó.
Hắn đã từng nghĩ đến Thiên Đạo, nhưng lại không biết làm thế nào để tạo ra Thiên Đạo.
Thiên Đạo là một thứ đồ vật hư vô mờ mịt.
Không ai biết nó là cái gì.
Nhưng trên người Diệp Viễn còn có một sự tồn tại vô tình!
Người kia không mang theo bất cứ tia cảm tình.
Từ thời kỳ hỗn độn cho đến Nguyên Đan Cảnh sau này của Diệp Viễn, hắn đã xuất hiện.
Chẳng lâu sau, Diệp Viễn còn cảm thấy không phải do mình lĩnh ngộ công pháp không đúng.
Có điều về sau thực lực của hắn càng ngày càng mạnh lên, lòng tin của hắn cũng càng ngày càng mạnh, thế nên hắn không để ý đến vấn đề này.
Đến cuối cùng, thực lực của Diệp Viễn đã đủ để trấn áp Diệp Viễn mắt xám, hắn cũng không lo lắng nữa.
Không lo lắng, tất nhiên cũng không để ý đến.
Thế nhưng hai chữ ‘vô tình’ này lại khiến cho Diệp Viễn hoàn toàn giác ngộ, đột nhiên thông suốt!
Hóa ra không phải Diệp Viễn mắt xám tự sinh ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất