Hơn nữa hắn ta cũng thầm thấy may mắn, Thần tộc bây giờ thêm một cường giả thập văn.  

 

Nếu chỉ một mình hắn ta, chỉ sợ đúng là không trấn giữ được Diệp Viễn.  

 

Chỉ là thực lực Thượng Hành, so với Diệp Viễn bây giờ căn bản là một người trên trời, một kẻ dưới đất.  

 

Cho dù Diệp Viễn chỉ dùng pháp tắc thời không, cũng hoàn toàn không phải cấp bậc Thượng Hành có thể so được, lại càng không cần phải nói kiếm thời không đồng thời sử dụng ba đại pháp tắc.  

 

Kiếm ý bén nhọn, gần như muốn chọc thủng trời.  

 

Nếu như không phải hắn ta lần nữa phong tổ, căn bản là không ngăn được một kiếm vừa rồi.  

 

Có điều cho dù hắn ta lại gia nhập đoàn chiến đấu lần nữa, hợp lực năm người bọn họ, nhưng cũng không thể trấn áp Diệp Viễn.  

 

Dung hợp kiếm pháp “càn khôn” của pháp tắc thời không có thể gọi là hoàn mỹ.  

 

Hai đại pháp tắc thời không vốn ẩn chứa ý niệm “càn khôn”.  

 

Diệp Viễn lấy kiếm đạo làm trục, thời không làm hai cực, diễn hóa kiếm pháp “càn khôn”, quả thực vô cùng mạnh mẽ.  

 

Một chiêu một thức của hắn đang mang hơi thở đại đạo, gần như đạt tới tình trạng cực “đạo”.  

 

Năm đại đạo tổ bắt tay chẳng những không trấn áp được Diệp Viễn, ngược lại bị Diệp Viễn trấn áp hoàn toàn.  

 

Cho dù năm người mở ra thiên đạo Chân Võ vẫn không ép được Diệp Viễn.  

 

Thiên Kình và Nguyệt Mộng Ly còn may, ba đạo tổ khác dưới áp lực lớn mạnh của “càn khôn”, đúng là có loại lúng túng giật gấu vá vai.  

 

Sáu người chiến đấu, đánh tới trời long đất lở, trực tiếp đánh cho núi non sông ngòi gần đó tan biến thành hư vô.  

 

Trận chiến này có thể nói là trận chiến chí tôn của Thông Thiên Giới.  

 

Sức mạnh oai hùng không thể nào tưởng tượng.  

 

Lúc này cho dù là Thần tộc hay nhân tộc đều lâm vào trong rung động mãnh liệt.  

 

Lúc này bọn họ mới hiểu được Diệp Viễn tại sao bình tĩnh tiếp nhận khiêu khích của Thiên Kình như thế, tại sao ung dung kiên trì lấy một địch năm.  

 

Sự lớn mạnh của hắn khiến người ta nghẹt thở.  

 

“Hay cho một chiêu ‘càn khôn’, ta cảm thấy Thanh Thánh đại nhân chính là một thiên đạo di động.”  

 

“Mạnh! Quá mạnh! Thực lực Thanh Thánh đã đạt tới cảnh giới chúng ta không thể nào tưởng tượng.”  

 

“Thì ra tất cả lo lắng của chúng ta đều buồn cười như vậy! Thanh Thánh đại nhân đã đứng trên đỉnh Thông Thiên Giới! Từ nay về sau, còn ai có thể ngăn cản hắn?”  

 

Khiếp sợ, vui mừng, sùng bái cuồng nhiệt, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.  

 

Các cường giả nhân tộc lúc này có loại tự hào không nói thành lời.  

 

Thần tộc có bát đại Thủy tổ, trấn áp vạn tộc.  

 

Nhưng nhân tộc chỉ cần một mình Thanh Thánh thì có thể ngạo thi thiên hạ.  

 

Vòng luân hồi này, nhân tộc không cần nơm nớp lo sợ nữa.  

 

Bởi vì bọn họ có Thanh Thánh.  

 

Lâm Triều Thiên miệng đầy máu, trong ánh mắt đều là sự tuyệt vọng và mặc cảm tự ti.  

 

Hắn ta đang giả vờ trước mặt Diệp Viễn?  

 

Hắn ta muốn trở thành vua của nhân tộc?  

 

Hắn ta ngay cả tư cách ép Diệp Viễn lấy ra thực lực chân chính cũng không có.  

 

Bây giờ sức mạnh Diệp Viễn để lộ ra mới thật sự là quét ngang vạn tộc.  

 

Hắn chính là một trò hề trong vòng luân hồi của thiên đạo.  

 

Vốn dĩ hắn ta còn tràn đầy thù hận với Diệp Viễn, còn tồn tại một tí mong đợi.  

 

Nhưng nhìn thấy sức mạnh của Diệp Viễn, hắn ta hiểu được hắn ta không còn có hy vọng Đông Sơn tái khởi nữa.  

 

Đây không phải một thời đại quần hùng tranh giành.  

 

Đây cũng không phải một thời đại hai tôn đại thần cùng tồn tại.  

 

Đây là thời đại thuộc về một mình Diệp Viễn.  

 

Thiên đạo luân hồi này, mình Diệp Viễn độc tôn.  

 

Ngay cả Thiên Kình người đứng đầu đã từng ngạo thị thiên hạ cũng phải thần phục dưới chân Diệp Viễn.  

 

Vù vù vù!  

eyJpdiI6InFxS0ZHVVloUjFJTldOWEZYVUFHWHc9PSIsInZhbHVlIjoid25JVGg5MTRjT2gzYkNvZjk4MjlRMmhzYzRJaFhlQ2MrQzFtMVUyS3VDUDYwVm03cUZta09CUnY5YXhHbGg0ZSIsIm1hYyI6IjdkZTY2MTU3ODRkZjcxZDdkN2MyMmUyNTM5MjU5ZTZkNWYxZTJjNTM4MzFjYTM4Nzk4ODc3OTAyYjNiMGNkM2QifQ==
eyJpdiI6IjFnR1wvYTNHbklZbitiVlZidXp5WWRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImI2Wnh6V2c2cjhpVzJCdTdkSFFhYVhhRTRxMTJ1aVZmaXlcLzV0Skhqeklkb0tpcVJSQTdvbVQwdE5ZcjlxZTlaQ0VuNnlPTXhndGpLd3JYOTJrVDZtSk90TjRQRm1wdUdKcTdVN3lIMGVUTDRzVms4TU9MTWV4NGROVVRZVk80bU0wczlmOVwvZVc3YndqWndnWStoOWUwZnFDSFNEcXNJS3loMWFRa0M2dG11MzJcL3NpZFIrM0p5MDlkTE96dmkzUDF3Uk8zMWtNbUdHWTk0RGtVQXVaYXhpaDY3ZjNhbWVGWURXcmloOVIyUkhDN1RBY0VNMm1wdERVbFlwYkYrSk40dXdNTmVzVHFYeU94Y3Q3K2hxS0dWWHZvY0x4R0ZvK0ZldVZGejVMc1RhZE9Nb1BodEw1YW44V2xwQlBzOFFKIiwibWFjIjoiZTM4YjZkYWE5OTJhNjI0MmY0ZjQxZDA0OGIxYTQ0YWE0YTQzMjg5YzEyYWEzMjYzNzY2ZGIxYTNjNzk1MDIzOCJ9

Quy Tắc Chi Lực chảy ra, lại lần nữa ngưng tụ thành Quy Tắc Chi Tinh, bay vào tay Diệp Viễn. 

Ads
';
Advertisement
x