Tay phải của Lâm Triều Thiên có một ngọn lửa màu trắng xanh, phát ra tiếng vang tách tách.
Chỉ nhìn một chút đã làm cho người ta có cảm giác nóng đến thiêu đốt.
Tay trái của lão ta là ngọn lửa màu đen nhảy liên tục, làm cho người ta có cảm giác khiếp người.
Hai ngọn lửa khiến cho tất cả mọi người, bao gồm Thiên Kình và Nguyệt Mộng Ly ở bên trong đều có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Đó là Thương Ly Thiên Hỏa và Hư Vô Nghiệp Hỏa. Trong truyền thuyết, chúng là ngọn lửa mạnh nhất của quy tắc hệ hỏa! Trong hai ngọn lửa này, một loại vô cùng nóng rực, có thể đốt vạn vật; một loại u ám sâu xa, có thể u ám mọi ý nghĩ! Hai ngọn lửa, một ảo một thật, có thể đốt cháy tất cả! Không ngờ lão ta vừa trở thành Đạo Tổ đã có thể ngưng tụ ra hai ngọn lửa trong truyền thuyết này!” Thiên Kình sâu xa nói.
Trong ánh mắt của Thiên Kình lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Trở thành Đạo Tổ rồi, người có thể làm cho Thiên Kình kiêng kỵ thật sự không nhiều lắm.
Hai ngọn lửa này là một trong số ít đó.
Trong lòng Thiên Kình đã công nhận Lâm Triều Thiên là đối thủ.
Nguyệt Mộng Ly hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Diệp Viễn...”
Thiên Kình gật đầu, nói: “Hư Vô Nghiệp Hỏa không giống những ngọn lửa chân thực kia, mà tổn thương cực lớn đến thần hồn. Nếu bản tổ trúng Hư Vô Nghiệp Hỏa thì cũng là chín phần chết một phần sống! Thần hồn của Diệp Viễn hết sức kỳ lạ, nhưng muốn chống đỡ Hư Vô Nghiệp Hỏa thì sợ rằng không thực tế. Khó trách người này lại được gọi là “Nhân tộc ta coi trọng”, lời này không phải được thổi phồng lên!”
Nguyệt Mộng Ly hơi biến sắc, muốn ra tay theo bản năng thì lại bị Thiên Kình kéo lại.
Chỉ nghe Thiên Kình nhàn nhạt nói: “Lão ta muốn giết Diệp Viễn, sợ rằng vẫn chưa đủ. Nhưng nếu Diệp Viễn trọng thương hay ngã gục, bản tổ sẽ ra tay.”
“Ha ha, tránh đi! Tránh đi! Tránh đi! Là Thiên Nhân Cảnh đã trốn chạy, bây giờ thành Đại Tổ Cảnh mà vẫn còn tránh! Diệp Viễn, ngươi kinh sợ vậy mà cũng dám xưng bậy là Thanh Thánh? Ngươi chỉ là một tên hèn nhát!” Sắc mặt Lâm Triều Thiên dữ tợn, cười khẩy nói.
Diệp Viễn vẫn không quay đầu, đột nhiên hắn chỉ.
Một kiếm khí xuyên thẳng vào trong cơ thể Vương Trình, tiêu diệt gần hết khả năng sống sót của hắn.
Con ngươi Vương Trình đang tan rã.
Vương Trình nằm mơ cũng không ngờ mình vừa trở thành Đạo Tổ đã chết!
Có lẽ, mình là một Đạo Tổ bi thảm nhất trong lịch sử?
Từng sợi tơ màu trắng mãnh liệt tản ra từ trên người Vương Trình.
Cuối cùng, chúng ngưng tụ thành một tảng đá màu xanh nhạt.
Quy tắc chi tinh!
Diệp Viễn thuận tay cầm quy tắc chi tinh lên, ném cho Bàng Chấn ở cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Ngươi tương đối thích hợp với vị trí của Lôi Tổ.”
Bàng Chấn nhìn quy tắc chi tinh trong tay, đầu có hơi quay mòng.
Đây... Đây là bánh từ trên trời rơi xuống?
Không đúng, đây là bánh đại nhân cho mình!
Thiên đạo luân hồi đã đóng kín, hắn ta lại có được cơ hội trở thành Đạo Tổ!
Giờ khắc này, vô số ánh mắt hâm mộ đều nhìn về hắn ta.
Thiên đạo luân hồi đóng kín, ai luyện hóa quy tắc chi tinh thì người đó chính là Đạo Tổ!
Chẳng qua là muốn giết Đạo Tổ sẽ dễ vậy sao!
Nhưng mà Diệp Viễn cứ thế mà tiện tay giết được!
“Đại nhân, này... Này... Hay là cho Vạn Chân đi!” Bàng Chấn có hơi kích động, nhưng vẫn không mất lý trí, nhìn về phía Diệp Viễn.
Vạn Chân trầm mặt, nói: “Đại nhân nói cho ngươi thì ngươi cầm đi, nói lăng nhăng cái gì!”
Diệp Viễn cười nói: “Con đường của Vạn Chân không thích hợp trở thành Đạo Tổ! Quay về, ta sẽ chế tạo con đường tu luyện cho hắn ta. Tương lai, ngũ hành pháp tắc của hắn đồng thời đạt tới cảnh giới Quy Tắc, Đạo Tổ đáng là gì?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vạn Chân thì kích động đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Đối với tương lai của người mình, tất nhiên là Diệp Viễn có cân nhắc.
Bàng Chấn có sở trường lôi đình, dĩ nhiên con đường tốt nhất của hắn ta chính là trở thành Đạo Tổ.
Hơn nữa, là lôi đình Đạo Tổ!
Thật ra thì trước khi xuất hiện ở núi Thông Thiên, Diệp Viễn thì có ý nghĩ giết người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất