Chỉ là hắn nghĩ lại, với tính cách của Diệp Viễn, lời hắn đã nói ra chắc chắn không phải chỉ nói vu vơ.  

 

Hiện tại, quả nhiên là như vậy.  

 

Vào lúc này, lo lắng cuối cùng của Lâm Triều Thiên cũng biến mất.  

 

Việc còn lại chính là tính toán một thể!  

 

Huyền Cơ vừa xuất hiện ở thông đạo, ánh mắt hắn không khỏi ngưng trọng, một sát ý lạnh thấu xương xông thẳng lên trời.  

 

Thánh Tổ Đại Tế Tư trọng thương ngã gục.  

 

Long Dực, trọng thương lớn trên ngực!  

 

Bạch Sấm, một cánh tay không thấy mà bay!  

 

Nghê Hiên hai cánh tay bị bẻ gãy!  

 

…  

 

Những người của Diệp Viễn đều vô cùng thống khổ.  

 

Không cần Lâm Triều Thiên phân phó, Vương Trình đã đến trước mặt Huyền Cơ, giễu cợt nói: “Huyền Cơ, bây giờ ngươi cũng là Đạo Tổ rồi! Nhanh qua hành lễ với Hồ Thiên huynh, nói lời xin lỗi, sau đó phát lời thề với huynh ấy, nói không chừng huynh ấy vui vẻ sẽ không tính toán chuyện trước đây với ngươi nữa.  

 

Nếu như ngươi cứ một mực không chịu giác ngộ, số phận của ngươi sẽ giống như bọn họ!”  

 

Huyền Cơ căm giận nhìn Vương Trình: “Ta nhổ! Vương Trình, bây giờ ngươi cũng đã trở thành Đạo Tổ, vậy mà lại chấp nhận làm một con chó!”  

 

Vương Trình nghe xong cũng không hề nổi giận, cười nói: “Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi! Huyền Cơ, ngươi cũng là người thông minh! Hồ Thiên huynh hai lần chứng đạo Đạo Tổ, sức mạnh thông thiên, ngay cả Thiên Kình cũng không làm gì được huynh ấy! Đợi Diệp Viễn xuất hiện thì cũng chính là lúc cái chết của hắn đến rồi!”  

 

Huyền Cơ nghe xong, trong lòng cực kỳ chấn động.  

 

Nghe ý tứ của Vương Trình có nghĩa là Lâm Triều Thiên và Thiên Kình đã giao đấu với nhau rồi, hơn nữa có bất phân thắng bại?  

 

Quả thật là lợi hại!  

 

Phải biết rằng, Thiên Kình cũng là lần thứ hai chứng đạo thành tổ!  

 

Nhìn thấy sắc mặt Huyền Cơ thay đổi, Vương Trình càng là tự đắc nói: "Ha ha, ngươi sợ hãi sao? Tên Thánh Tổ Đại Tế Tư kia chính là bại dưới Hồ Thiên huynh, ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được! Đều là Đạo Tổ nhưng cách biệt quá xa! Vì thế, đi theo Hồ Thiên huynh chính là con đường duy nhất! Ngươi là người thông minh, phải biết nên lựa chọn thế nào?”  

 

“Chọn cái gia gia ngươi ấy!”  

 

Huyền Cơ đột nhiên nổi giận, không nhịn được văng tục nói: “Cái thứ không biết liêm sỉ! Cút sang một bên cho lão tử!”  

 

Lâm Triều Thiên nghe vậy chân mày hắn khẽ nhíu lại, hừ lạnh nói: “Xem ra, ngươi cũng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”  

 

Dứt lời, hắn liền ra tay với Huyền Cơ.  

 

Ầm ầm ầm…  

 

Vào lúc này, núi Thông Thiên rung chuyển hỗn loạn.  

 

Từng người bị truyền tống từ núi Thông Thiên ra ngoài.  

 

Chín thông đạo đó, sau khi Huyền Cơ đi ra liền hóa thành hư không.  

 

Thiên đạo luân hồi kết thúc, Cửu Đại Đạo Tổ trở về vị trí cũ, kỷ nguyên mới bắt đầu rồi!” Thiên Kình nhìn thấy một màn này, thở dài nói.  

 

Đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người.  

 

Lâm Triều Thiên nhìn người đang tới, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, lộ ra một chút giễu cợt.  

 

Người này chính xác là Diệp Viễn!  

 

Diệp Viễn trở về, nhìn qua một lượt liền phát hiện thảm trạng của đám Thánh Tổ Đại Tế Tư.  

 

Một ngọn tà hỏa vô danh đã dâng lên trong lòng hắn.  

 

“Diệp Viễn, bản tổ đợi ngươi rất lâu rồi! Ha ha, nếu như không phải để bọn họ chứng kiến cái chết của ngươi, bản tổ sớm đã tiễn bọn họ lên đường rồi! Lâm Triều Thiên đứng chắp tay, tự tin mỉm cười nói.  

 

“Ngươi, đáng chết!” Diệp Viễn trừng mắt, lạnh giọng nói.  

 

“Ha ha ha…Trên đời này, không có đáng chết hay không! Kẻ yếu luôn là kẻ có tội! Ngươi! Quá yếu! Vì thế người đáng chết chính là ngươi!” Lâm Triều Thiên cười lớn nói.  

 

“Ha ha, Diệp Viễn, thiên đạo luân hồi đã kết thúc, thời đại của ngươi cũng hoàn toàn kết thúc! Từ nay trở đi là thời đại của hai vị nguyên tổ Thiên Kình lão tổ và Hồ Thiên huynh, ngươi đã hết thời rồi! Ngươi vốn dĩ có cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi quá tự phụ, không luyện hóa quy tắc chi linh. Hiện tại ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi!” Vương Trình thấy vậy cũng cười to nói.  

 

Lúc này, rõ ràng là lúc thích hợp nhất.  

 

Nghe được những lời này, Diệp Viễn quay đầu nhìn phía Vương Trình, chỉ vào đám Nghê Hiên lạnh giọng nói: “Trong này, có công lao của ngươi không?”

“Có! Đương nhiên có rồi!”  

 

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Viễn, Vương Trình không nhịn được đắc ý nói: “Hắn, hắn, còn có hắn đều là do ta làm đó! Thế nào, ngươi muốn tìm ta báo thù sao? Ha ha ha… Đúng là nực cười!”  

 

Vương Trình cười rất tự phụ, cực kỳ kiêu ngạo.  

 

Hắn đã rất chắc chắn, Diệp Viễn không phải đối thủ của Lâm Triều Thiên, thiên đạo luân hồi đã kết thúc rồi, đại cục đã định!  

 

Diệp Viễn chỉ có thể bị thời đại đào thải.  

 

Vì thế, hắn hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của Diệp Viễn.  

 

Hắn không chỉ không quan tâm, ngược lại còn cực kỳ đắc ý.  

 

Hành hạ người của Thanh Thánh làm cho hắn ta cảm thấy rất tốt!  

 

Cách đó không xa, Lâm Triều Thiên cũng cười nói: “Ha ha, nếu ngươi cho rằng ngươi đủ bản lĩnh thì có thể ngay dưới mí mắt ta tìm Vương Trình báo thù!”  

eyJpdiI6IjVMRm9WbGhqYTROMVhtYzk0K0tEOUE9PSIsInZhbHVlIjoiSDQwR3ZoK0pueEhmTmxOZUcrVUNUQ2NkSzFWM3pMZDJDMzNjd3FrRzZLbjQzRXpNZCtXb2hYVVZFSFAydFN4ZCIsIm1hYyI6ImEzZTE0MTc0ZjBjYjIwZjM1ZTI2NjVhNmFkNzJhNjgwOTMyMDZjNmJkMzcwM2U2MTk0YWI3MzI5MTRkM2FiMzUifQ==
eyJpdiI6ImFjd0Qycmc4MkJhK1VEY0NVSVdPK1E9PSIsInZhbHVlIjoidWtlZnkra09vSHRiOVJpM25YNDFKd01LdGd0ZE1jQ2pONXpWZHNwS0tETW9CNGhhYm9MdlhHOWRcL2tvbmRJUVdWNEY2bXgyNFo0RGZ5NWxzRXlVZFpzNksxbmNibk8zS1RWOEZSS1phRVwvU2dmNFwvampFamNCNnYweGpuTmlpVm8iLCJtYWMiOiJhNzkzZWMxZWI5YzU1NTMwZmRmZTE5Nzc3ZDYzYWQ2OWE2MWQ3ZjlkZDJmMTYxN2ZhYTc1ZGE0NGM5MWY0YmI2In0=

Lâm Triều Thiên chưa dứt lời, Diệp Viễn đã biến mất không thấy. 

Ads
';
Advertisement
x