Cơ thể của Diệp Viễn hoàn toàn bị bàn tay đen đó khống chế, căn bản không có cách nào di chuyển.
Đại đạo của Trường Lạc quả thật quá kỳ lạ!
Diệp Viễn bị khóa cứng ở đó, trong lòng cũng âm thầm lo lắng.
Cho dù là có đối mặt với luyện hóa của Bát Cực Thần Tôn hắn cũng không bất lực thế này.
Nguyên thần hỗn độn của hắn ngày càng mờ nhạt, ngày càng u ám.
Vòng quay to lớn kia giống như chiếc máy bơm, điên cuồng hút thần lực của hắn.
“Ha ha, tất cả các ngươi không ai nghĩ được, ta là người được lợi cuối cùng đúng không?”
“Đợi khi ta hấp thu hết thần hồn của ngươi, chứng đại đạo, tất cả các ngươi đều sẽ thần phục dưới chân của ta!”
“Ha ha ha…, Đạo Tổ thì sao? Thiên Kình thì sao? Ta muốn bọn họ trở thành chó của ta!”
“Ngấm ngầm chịu đựng mấy chục triệu năm, cuối cùng ta cũng có thể dưới thanh thiên bạch nhật tiếu ngạo nhân gian!”
…
Trường Lạc thiên đế tự mình say xưa như thể đã nhìn thấy được nhân sinh phảng phất như nhìn thấy đời người du ngoạn trên đỉnh phong.
Mấy chục triệu năm nhẫn nhịn, Trường Lạc thiên đế sớm đã đem ham muốn áp chế đến cực điểm.
Hôm nay một khi đã đắc đạo, ham muốn này liền điên cuồng bộc phát.
Ở Vân Tâm Giới, rất nhiều người xem hắn như không khí.
Nhiều người cho rằng, Dao Thư thiên đế mới là người kế thừa của Dược Tổ.
Chỉ có hắn mới biết, không có một ai có thể vượt qua Dược Tổ!
Lão già này tuyệt đối sẽ không cho phép ai vượt qua hắn.
Từ mấy chục triệu năm trước, khi hắn còn là người làm cho Dược Tổ hắn đã sớm hiểu rõ.
Trường Lạc thiên đế thực ra cực kỳ thông minh, chỉ là hắn vì không muốn bị Dược Tổ nhìn ra mới đem mọi thứ che đậy lại.
Dược Tổ, sống bị hắn lừa suốt mấy chục triệu năm, cuối cùng bị hắn cắn nuốt.
Trước khi chết Dược Tổ cũng không dám tin, một đồ đệ thật thà chất phác lại giết được hắn ta.
Đạt được hồn và đạo của Dược Tổ, thực lực của Trường Lạc quả nhiên nhảy vọt.
Cũng chính vì như vậy, hắn mới có đủ tự tin đối phó với Diệp Viễn.
Mà thần hồn của Diệp Viễn, so với hắn tưởng tượng càng tuyệt vời hơn.
Trường Lạc thiên đế cười điên cuồng, nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn chợt biến.
Ầm ầm ầm…
Vòng quay màu đen đột nhiên rung chuyển.
Ban đầu chỉ là rung chuyển nhẹ.
Rất nhanh, vòng quay rung chuyển ngày càng mạnh.
Sắc mặt Trường Lạc thiên đế trở nên điên cuồng nói: “Đây… chuyện gì xảy ra thế này?”
Két… két két…
Như thể để trả lời câu hỏi của hắn, vòng quay bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Ánh mắt của Diệp Viễn dần dần trở nên sáng lên.
“Ha ha, thần hồn của ta gọi là nguyên thần hỗn độn! Ngay cả Thiên Kình cũng không biết tới, có nghĩa là Hỗn Độn Nguyên Thần của ta có lẽ không phải là thứ mà thế giới này nên có! Ngươi dùng đại đạo của giới này hấp thu nguyên thần hỗn độn không thuộc về nó, có thể chịu được mới lạ!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Hắn rất nhanh đã hiểu được vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Nguyên thần hỗn độn cường đại, căn bản không phải là thứ Trường Lạc thiên đế có thể lý giải được.
Thôn phệ chi đạo của hắn quả thật lợi hại, thậm chí không hề kém nguyên thần hỗn độn là bao nhiêu.
Chỉ có điều đó là nói về số lượng.
Còn về chất lượng, Trường Lạc thiên đế so với nguyên thần hỗn độn mà nói cách biệt quá lớn!
Nói trắng ra, hồn lực hấp thu của vòng quay đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chịu đựng!
Vòng quay đen, không chống đỡ được nữa!
Đại đạo sắp sụp đổ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất