Diệp Viễn nhìn Bàng Chấn một cái, nói: "Người đầu tiên bọn chúng muốn xử quyết là ai?"
Bàng Chấn biến sắc nói: "Là... Là Vạn Chân!"
Diệp Viễn nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta giống kẻ vứt bỏ đồng bạn sao? Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không làm gì được ta! Đi!"
Nếu là lúc trước thì đúng thật là Diệp Viễn không có cách nào.
Nhưng mà bây giờ hắn đã tu xong nguyên thần Hỗn Độn, ngay cả Thiên Kình cũng không thể bắt hắn thì hắn sợ gì nữa?
Ta để ngươi giết, ngươi giết được ta sao?
...
Hôm nay, trước cửa núi Khải Nguyên có vô số cường giả tụ tập.
Bọn họ đều đến xem giết người.
Cấp dưới mà Diệp Viễn xem trọng, nhân vật thủ lĩnh của đại quân Bất Trắc, Vạn Chân hôm nay sẽ nhận lấy cực hình!
Chấn động thiên hạ!
Đương nhiên bọn họ càng để ý Diệp Viễn có tới hay không hơn!
Diệp Viễn đi vào thế giới Vực Sâu đã không phải là bí mật gì.
Đối với hành động này của hắn, ngoại giới thi nhau suy đoán.
Nhưng mà bọn họ biết với tính cách của Diệp Viễn sẽ không thể xuất hiện giải thích gì đó.
Cũng vì Diệp Viễn kiêu ngạo nên khiến chuyện này càng trở nên khó biết rõ.
"Các ngươi nói Diệp Viễn có thật sự gia nhập Thần tộc không?"
"Rất có thể! Nghe nói Bát Đại Thủy tổ Thần tộc thần uy cái thế, năm đó đã giết chết mười tám vị cường giả quy tắc của chúng ta! Bây giờ xem ra phần thắng thật sự không lớn! Hơn nữa, bây giờ người Diệp Viễn yêu nhất lại là thần nữ của Thần tộc, cũng không phải không có khả năng này!"
"Con mẹ nó cái rắm! Thanh Thánh đại nhân giết Thần tộc có thể xếp thành mấy ngọn núi Khải Nguyên! Ngài ấy sáng lập truyền kỳ vạn cổ, công cao cái thế lại gia nhập vào Thần tộc?"
"Hừ! Lại cái rắm, lão tử đánh một chưởng chết ngươi! Tướng ăn của nhóm Đạo Tổ cũng quá khó coi rồi! Bọn họ nói không giữ lời, vậy mà ra tay với người bên cạnh Thanh Thánh đại nhân! Lời Thanh Thánh nói chắc chắn là sự thật!"
"Được... Nói chuyện đàng hoàng, đừng nên động thủ!"
...
Trong đám người bàn tán ầm ĩ.
Chuyện này vì Diệp Viễn không giải thích mà mỗi người nói một kiểu.
Dù sao ai cũng không có chứng cứ để chứng minh chuyện này.
Nhưng mà chuyện Sinh Mệnh Đạo Tổ nói không giữ lời đã bị thánh tổ Đại Tế Tư truyền ra.
Cho nên bây giờ thanh danh Cửu Đại Đạo Tổ thật sự không tốt.
Đương nhiên với cường giả cấp độ bọn họ mà nói thì dưới Đạo Tổ đều là sâu kiến, bọn họ vốn không để ý lời bàn tán của những người này.
"Đừng nhìn, hắn sẽ không tới, cũng không dám tới đâu! Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Ngươi chỉ là một con chó dưới tay hắn mà thôi, hắn lợi dụng các ngươi nam chinh bắc chiến, lập nên công huấn, để tăng thanh danh Thanh Thánh của hắn. Ngươi cảm thấy hắn sẽ vì một con chó mà đặt mình vào nguy hiểm sao?"
Lâm Hoán nhìn Vạn Chân bị trói trên cọc gỗ, tỏ vẻ khinh thường mà cười nói.
Hôm nay là lúc hành hình, người thứ nhất bị khai đao chính là Vạn Chân!
Vạn Chân bị phong ấn Thần Hải lại, bị dùng thủ pháp độc môn của núi Khải Nguyên cố định trên cọc gỗ, vốn không thể động đậy được.
Thỉnh thoảng hắn nhìn về phía chân trời, cũng không phải chờ đợi bóng dáng kia xuất hiện.
Trái lại là lo lắng người kia sẽ xuất hiện!
Không bàn đến giao tình của bọn họ, người kia là hi vọng cuối cùng của Nhân tộc.
Nếu như người kia chết trong tay những tên này thì Nhân tộc sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Vạn Chân không giống những người khác, hắn là người có lề lối, lòng mang thiên hạ.
Cũng chính vì như thế nên quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn là tốt nhất.
Nghe Lâm Hoán chế giễu, hắn cười lạnh nói: "Lúc chúng ta chém giết ở tiền tuyến thì những lão già các ngươi ở đâu? Thật sự nếu nói lợi dụng thì cũng là những kẻ hèn hạ vô sỉ các ngươi đang lợi dụng cường giả vạn tộc, chẳng phải sao? Thanh danh của Thanh Thánh cần dùng chiến đấu như vậy để chứng minh sao? Ha ha, nếu như ta là chó thì ngươi còn không bằng heo chó!"
Sắc mặt Lâm Hoán trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Nực cưởi! Không vì lão tổ nhà chúng ta và Bát Đại Đạo Tổ trấn giữ thì Thông Thiên Giới đã rơi vào tay giặc từ lâu rồi! Chút công lao này của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt bản đế sao?"
Vạn Chân nghe vậy thì cười to: "Ha ha ha... Thật sự cười chết ta rồi! Lão tổ nhà các ngươi trấn giữ? Bọn chúng đang tính toán làm sao lấy đi bí mật trên người Diệp Viễn đấy! Nếu bọn chúng vì Nhân tộc thì đã sớm giết tới thế giới Vực Sâu rồi! Bây giờ bọn chúng không đi, chẳng lẽ chờ sau khi Thiên đạo luân hồi mới đi sao?"
Bốp!
Một cái tát vang dội đánh lên mặt Vạn Chân, tát hắn đến phun máu.
Cái tát của Thiên Nhân Ngũ Suy mạnh biết bao.
Lâm Hoán hừ lạnh nói: "Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm! Bây giờ Diệp Viễn đã mang tiếng phản đồ, ta thật sự muốn xem sao hắn có thể đối mặt với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ!"
"Phụt!"
Vạn Chân phun ra một ngụm máu, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng với tiếng anh hùng hào kiệt? Mặt mũi của ngươi đâu?"
"Tam gia gia, đừng nhiều lời với hắn nữa! Đã đến lúc rồi, ra tay đi!" Lâm Lang ở một bên khinh thường nói.
Lâm Hoán gật gật đầu, cất cao giọng nói: "Đã đến giờ rồi, xem ra Diệp Viễn đã bội bạc gia nhập vào Thần tộc! Hắn, không thể nào đến đâu! Đương nhiên, Vạn Chân và Diệp Viễn cùng thả Thiên Hợp đi, tội ác tày trời! Bây giờ bản đế sẽ thay trời hành đạo, dùng cực hình với hắn!"
Lâm Lang đi lên, trên tay cầm một khay ngọc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất