Truyện Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả (full)

Ads

– — Đoạn này ta sẽ mượn lời của Lưu Nhất Thanh để kể —–

Nếu như một người đã mất, hỏi người đau lòng nhất là ai?

Câu trả lời rằng, sẽ là những người yêu thương họ nhất.

Ta đã từng nghĩ, sư phụ ta sống lại một đời thì người là kẻ khôn ngoan nhất, thông minh nhất.

Ta từng nghĩ đến viễn cảnh bản thân mình sẽ cùng sánh bước bên cạnh sư phụ, chinh phạt những kẻ đã khiến cuộc đời của sư phụ thảm hại hơn bất cứ ai.

Ta đã từng nghĩ, sau khi mọi chuyện kết thúc, kẻ tội đồ như ta sẽ đến gặp người và cầu xin người lấy cái mạng của ta đi. Tội lỗi một đời của ta khiến ta kinh tởm chính mình.

Nhưng sư phụ đã sớm tha thứ cho ta, cho tất cả chúng ta từ lâu. Người vẫn luôn yêu thương, đối xử với chúng ta quá đỗi dịu dàng như vậy. Điều đó làm ta cảm thấy bản thân mình thật hèn nhát, cũng thật sự quá đỗi hổ thẹn.

Ta thề rằng, chỉ cần là sư phụ ta muốn, cho dù là Tam Thiên, hay Lục Địa Thất Hải, hay là sự hủy diệt, sự thống trị, bất cứ thứ gì người muốn, ta đều sẵn sàng đem hai tay dâng lên.

Vốn đang ở Thiên giới, ta chăm chỉ bế quan tu luyện thì đột nhiên, Diệp Tư ép ta bằng mọi cách phá quan bước ra.

“Ngươi nói cái gì?”

Diệp Tư nước mắt hắn dàn dụa, hắn nức nở nói với ta cái gì đó.

Ta không tin vào tai mình. Sư phụ ta làm sao cơ? Sư phụ ta nguy kịch ư?

Ta không tin! Ta mới không tin sư phụ ta sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì. Sư phụ ta làm sao có thể xảy ra chuyện gì? Sư phụ ta nhất định, vĩnh viễn không có chuyện gì mới đúng.

Ta bỏ mặc Diệp Tư đứng ở trước động Bích Xích Hoang, sống chết chạy đến biên quan Vực Vạn Dặm. Trên đường đi, ta gặp được lão tứ, lão thất, lão thập nhất, thập nhị và lão thập tam. Bọn hắn cũng giống ta, không tin vào những gì bọn hắn nhận được tin. Đặc biệt là Dạ Tư Hàn. Gương mặt hắn tựa hồ rất nghiêm trọng.

Điều đó thực sự làm ta rất tức giận. Sư phụ ta nhất định sẽ không được có việc gì đâu. Ta tin như vậy.

Sư phụ ta sau khi đạt được địa vị cao nhất, người nói muốn đến biên quan của Thiên giới, trấn giữ Vực Vạn Dặm.

Vực Vạn Dặm bên trong tuy che giấu cho Vạn Tộc Thành, nhưng thực chất nó là một cái địa ngục đích thực, đáng sợ hơn cả việc bị ném đến Tru Tiên Đài. Hằng năm có ba đợt, Vực Vạn Dặm tự mình sinh ra những yêu ma bất kỳ. Có khi cảnh giới thấp thì quân sinh vô số. Có khi cảnh giới của yêu ma cao thì nó lại mạnh tương đương với một vị thượng thần.

Sư phụ ta đã ở đây trên dưới vài ngàn năm, cho dù có chuyện gì xảy ra thì nơi đây cũng vẫn rất bình yên. Ta tin tưởng, chỉ cần có sư phụ ở đó, chỉ cần có các sư mẫu ở đó cho dù chúng ta có diệt vong, sư phụ cũng nhất định sẽ không việc gì.

Ta tự trấn an mình bao nhiêu, chẳng hiểu từ đâu cảm giác bất an cùng sợ hãi lại bủa vây lấy ta bấy nhiêu. Ta cảm nhận được chính mình đang rất run sợ. Chúng ta đã cố gắng tăng tốc để chạy nhanh hơn đến biên quan.

Khi ta chạy đến biên quan, ta chỉ thấy một màn tang thương vô cùng. Kẻ bình thường sôi nổi, thích cười như A Viên bây giờ còn quát ngược lại tiểu thập nhị. Ta nhìn thấy Chu Sa ngồi đó, nhìn thấy tiểu thập nhị tức giận, nhìn thấy tiểu cô cô kia nước mắt dàn dụa kể lại cho chúng ta nghe chuyện đã xảy ra.

Và sư phụ của ta ở bên trong, hơi thở người rất yếu, yếu đến mức nếu như không phải có trận pháp của đại sư mẫu đang níu giữ linh hồn người bên trong, ta thực sự tin sư phụ đã không còn.

Qua lời kể của Chu Sa, hai tai của ta đã ù đi. Sư phụ…. Tự bạo ư?

Nếu như là vết thương chí mạng từ bên ngoài thì dù dùng bao nhiêu Vạn Sự Đại Cát đan đều có thể cứu được sư phụ. Còn người là tự bạo. Đáng sợ hơn nhảy Tru Tiên đài. Nếu một cường giả nhảy Tru Tiên Đài, dù thịt nát xương tan thì người đó vẫn có cơ hội tiến vào luân hồi, chẳng qua có chút khổ sở mà thôi. Nhưng một khi người đã tự bạo, kết quả chỉ có một. Thịt nát xương tan, phơi thây ngàn mảnh, thần hồn tan nát, vĩnh viễn tiêu tan.

Ta nhìn các sư mẫu cố gắng hết sức, nỗ lực cứu lấy người, thậm chí là sư muội của ta cũng hết sức cố gắng chạy vào hỗ trợ. Nghe nói tam sư mẫu đã cố gắng hết sức mới có thể giữ lại thân xác cho người.

Ta….

Ta lại không thể làm gì cho sư phụ.

Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy bản thân ta vô dụng như thế này. Tại sao ta chỉ sở hữu căn linh nguyên tố?

Thời gian trôi qua thêm mấy can giờ. Bỗng nhiên, một tia ý thức dấy lên trong lòng ta, sự bất an bị thay thế bằng sự sợ hãi bủa vây.

Lúc này, đột nhiên ta không cảm nhận được sự sống của sư phụ nữa.

Cái gì vậy?

Sư phụ ta làm sao vậy? Tại sao ta không cảm nhận được sự sống của sư phụ nữa?

Thập nhị bước ra, hai tay nàng dính đỏ máu, gương mặt thất thần. Hai hàng nước mắt nàng lăn dài, nàng nhìn ta, lẩm bẩm: “Ca. Ca ơi. Sư phụ… sư phụ….” Nàng gục xuống, ôm mặt nức nở.

Dạ Tư Hàn vội ôm nàng vào lòng, hắn không thể nói được lời nào.

Hai tai ta ù đi, ta vội chạy vào bên trong xem.

Bên trong phòng, ta nhìn thấy tam sư mẫu khóc không thành tiếng, hắn ôm lấy sư phụ của ta, đôi mắt vô thần, mất đi tiêu cự của nó. Tứ sư mẫu đứng ở đó, thất thần, một lời cũng không nói nổi. Nhị sư mẫu quỳ gục xuống, ta thấy đôi bàn tay người run run đưa về phía trước, ta không rõ người đã nghĩ đến chuyện gì.

Một đạo ánh sáng xuất hiện khiến ta thêm kinh hoảng.

“Không!”

Ta kinh hoảng, hai tay ta vội nắm lấy thanh kiếm bằng linh lực trong tay của nhị sư mẫu. Người là đang muốn tự sát. Ta không cảm nhận được đau đớn từ tay mình. Nhị sư mẫu muốn tự sát theo sư phụ.

Ta không thể giữ được người, càng không dám buông tay, cũng không nghe lão thập nhất đang thất thanh gọi ta. Ta nhìn thấy tiểu tử Tu Văn, Tu Kiệt trái phải giữ tay phụ thân bọn hắn.

Bộp!

Tu Văn vội vàng đánh ngất nhị sư mẫu.

“Lão đại.” Tu Văn sắc mặt như kẻ đã chết, hắn nói: “Tay ngươi…”

Ta chẳng quan tâm đến hai tay ta làm sao nữa. Ta chỉ biết là sư phụ của ta… người….

Sống mũi ta cay cay, rồi đột nhiên, nước mắt ta trào ra, ta nhìn về phía một thân nữ nhi bê bết máu, nằm ở đó, bất động trong vòng tay của phu quân nàng.

Ta tiến lên, ngón tay ta run rẩy, nắm lấy một tà áo của sư phụ, giọng ta uất nghẹn, cảm thấy mấy lời sư phụ dạy ra nam tử hán có ba không: Không được quỳ gối trước thiên hạ, không được rơi lệ chốn đông người, không được đánh mất phẩm chất của chính mình.

Hôm nay ta cãi lời sư phụ. Ta quỳ bên giường của người, khóc trước tất cả mọi người, chẳng cần thể diện và liêm sỉ, ta nhìn người nằm đó, nhắm mắt, chẳng có hơi thở, nước da nhợt nhạt. Ta khẽ gọi: “Sư phụ, con khóc rồi. Người mau tỉnh dậy mắng con đi mà.”

Chẳng có ai đáp lại ta cả. Không có ai đáp lại ta cả. Sư phụ, chẳng phải bình thường người mắng con hăng lắm sao?

Tứ sư mẫu còn chút tỉnh táo hơn, hắn đỡ tam sư mẫu không còn chút ý thức đứng dậy, lùi ra một chút.

Bên ngoài, trận pháp giữ hồn của đại sư mẫu là một trận cổ pháp, đòi hỏi hắn rót một lượng lớn ma năng vào để giữ lại linh hồn nàng, để sư phụ không thể chạy được khỏi đây cũng dần tắt đi hào quang của nó. Nhưng chủ thể của trận pháp đã không còn sự sống, ta nhìn thấy đại sư mẫu hắn gục xuống, thất khiếu hắn chảy máu.

“Cha!” Lục Yên Nhiên vừa về tới, vội đỡ hắn không phải ngã xuống, tiếng kêu thất thanh đến xé lòng. Hình như, đến đại sư mẫu cũng muốn đi theo sư phụ. Hắn muốn rút sạch ma năng trong người, để bản thân hắn vĩnh viễn chết đi.

Ta không hiểu vì sao tứ sư mẫu có thể bình tĩnh đến vậy. Phải chăng vì bình thường hắn là kẻ khô khan và ít biểu cảm, nên ta sẽ không thấy hắn đau lòng?

Tí tách.

Ta nghe thấy tiếng gì đó rơi trên đất. Ta nhìn thấy máu của tứ sư mẫu rơi xuống theo từng bước hắn đi. Ta hốt hoảng, vội chạy về phía hắn, lật cổ tay hắn ra xem thì hắn thu tay về, mắng ta: “Hồ náo!”

Ta nhìn thấy trên cổ tay hắn là một vết rạch rất lớn, chẳng biết từ khi nào.

Bên ngoài, tiếng nức nở bắt đầu vang vọng.

Ta nghe rõ tiếng gầm lớn của A Viên. Hắn nói biểu tỷ của hắn rằng, nếu nàng không tỉnh, hắn sẽ đại náo Cửu Trùng Thiên cho nàng tức chết.

Ta nhìn thấy các đệ đệ, muội muội của ta kẻ khóc người đau khổ mà không thể nói lời nào.

Ta nhìn thấy nhi tử, nhi nữ của sư phụ vẫn còn hồ nháo, chưa thể tin được rằng nương thân bọn họ đã không còn.

Ta nhìn thấy Tiêu Ma Đế đứng đó, thất thần.

Ta nhìn thấy tiểu cô cô nức nở.

Hai tai ta ù đi.

Ta không còn nghe thấy gì nữa. Ta cũng không hề nghe thấy tiếng gào thét của ai đó đang gọi ta, ta chỉ biết mắt mình mờ đi, trống rỗng, vô định.

Sư phụ. Sư phụ, người ở đâu rồi? Đồ nhi… sợ.

– —Kết thúc đoạn mượn lời —–

Lưu Nhất Thanh khóc ra huyết lệ, trông nhắn giống như đang nhập ma.

Chu Sa là người đã phát hiện ra sự bất thường này của hắn, nàng đã hét lên để cảnh tỉnh mọi người, nhưng dường như chẳng ai nghe nàng nói, buộc lòng Chu Sa phải ra tay.

Nàng đã nhanh chóng đánh ngất Lưu Nhất Thanh, khiến quá trình nhập ma của hắn bất thành.

Mà ngay lúc này, Ninh Quân xuất hiện. Nàng ấy vội vàng đem theo bốn sợi chỉ vàng của Phật Tổ, nhanh chóng trói Tứ Đại Hung Thú lại.

“Ninh thượng, ngươi làm gì cha ta?” Mục Tư Hoàng rút bản đao của hắn, cả giận.

Ninh Quân không nhìn Mục Tư Hoàng, nàng lại nhìn về phía Tiêu Nguyệt Dạ và Dạ Tư Hàn, nói: “Chuyện nàng ấy gặp chuyện, tuyệt đối không được để chuyện này lọt ra bên ngoài biên cương.”

Mọi người nghe câu nói của Ninh Quân liền hiểu ra ngay vấn đề.

“Đúng vậy. Bây giờ không phải là lúc để ta có thể khóc lóc.” Kim Mặc Nghiên chùi đi nước mắt, hắn đứng dậy, dường như là người điềm tĩnh nhất trong số họ, nói: “Nếu sư phụ đã không còn, ta sẽ thay sư phụ báo thù. Chờ khi người được rửa sạch oan khuất, chúng ta mới đem chuyện này nói ra ngoài.”

Đối thủ hiện tại của bọn họ chỉ còn lại duy nhất, chính là kẻ đứng đằng sau Đế Quân và Thái Thiên Hậu.

Ninh Quân nhìn Kim Mặc Nghiên, trong lòng lại có chút gánh nặng, nàng nói: “Bốn người phụ thân của ngươi hiện tại mất đi người mình yêu, chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của bọn hắn. Sợi chỉ của Phật tổ một là giữ cho bọn hắn không làm xằng làm bậy, hai là giữ cho tâm trí của bọn hắn bình tĩnh lại. Có bình tĩnh mới còn có thể khuyên nhủ.”

Nàng quay sang gọi tên Tu Văn, Yên Nhiên, Tư Hoàng và Lạc Thần đến, nói bốn người bọn hắn có trách nhiệm đừng để Tứ Đại Hung Thú thoát khỏi chỉ vàng.

Tứ Thạch Hầu có nhiệm vụ phong tỏa toàn bộ tin tức, không được để chuyện Lạc Hy thượng thần đã băng thệ truyền ra khỏi đất biên cương.

Tiêu Nguyệt Dạ, Tiêu Nguyệt Hoa đưa Chu Sa về lại Ma giới, đồng thời giấu kỹ Chu Sa, đừng để ai phát hiện ra nàng. Phần vì gương mặt của nàng quá giống với Lạc Hy thượng thần, phần vì nàng hãy còn trọng thương.

“Ninh thượng, còn chúng ta?” Quân Cửu nói: “Chẳng lẽ chúng ta ngồi không nhìn sư phụ đại nghiệp chưa thành sao?”

Ninh Quân khẽ nhíu mày, nàng nói: “Thất điện hạ, hiện tại chuyện ở đây đã không còn gì để người phải lo quản. Lạc Hy đã có người nhà của nàng lo lắng, ngươi cứ trở về Minh giới của ngươi đi.”

Quân Cửu nghiến răng, tay siết chặt thành quyền, thậm chí còn muốn cả giận với Ninh Quân, nhưng ngay lập tức, Kim Mặc Nghiên đã bịt miệng Quân Cửu lại, hắn trừng mắt nhìn Quân Cửu và bắt nàng cúi đầu với Ninh thượng: “Xin tuân lệnh.”

Ninh Quân từ trong tay xuất hiện một quan tài bằng băng vạn năm, nàng nói: “Linh Linh, Ám Vệ, Ảnh Vệ, ba người các ngươi thực hiện khâm liệm cho nàng, đừng….” Câu nói sau, Ninh Quân cũng không đành lòng: “Đừng để nàng khó coi như vậy.” Đuôi mắt có chút ửng hồng.

Bọn họ nhìn Ninh Quân, sau đó lại nhìn nhau. Có lẽ Ninh Quân được nuôi dưỡng từ thần hồn của Diệp Lạc Hy mà thành như hiện tại, hoặc là Ninh Quân và Lạc Hy có linh hồn đồng ngộ tương liên, cho nên cách làm việc của hai người giống nhau như đúc: nhanh, gọn và dễ hiểu.

“Vâng!” Tất cả cùng y lệnh mà theo, không nói gì.

Chỉ có Tứ Đại Hung Thú bị trói trong chỉ vàng vẫn vô lực, trong thâm tâm bọn hắn luôn muốn tìm cách tự thác theo nàng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement