Truyện Tình yêu khắc cốt ghi tâm (full) Trầm Tu Cẩn – Giản Đồng

Ads

Chương 179: Hạ độc

Sang sớm, anh đi rồi, mà Giản Đồng rõ ràng là một người trẻ tuổi, nhưng lại sống giống như một bà cụ ngoài 8.

0Những ngày đông, ánh mặt trời thật đẹp, cô với một cái ghế tựa, một chiếc chăn lông, còn có một túi sưởi, ngồi ở dưới hành lang sưởi nắng.

Một người sống giống như cành cây khô.

Trong nhà có một người quản gia mới đến, người quản gia mới ăn nói có ý tứ, điểm này lại ngược với giọng điệu của quản gia Hạ, buổi sáng sớm, thì đã có thể nghe thấy tiếng của quản gia mới và quản gia Hạ đang bàn giao công việc cho nhau.

Đêu là người đã ở trong nghề nghiệp quản gia này được nửa cuộc đời, khi làm việc, đều khiến người ta không chỉ ra được khuyết điểm, nhưng dưới vẻ bê ngoài bình tĩnh, lại là một hồi tính toán.

Bên tai tiếp tục là tiếng hội thoại giữa hai người quản gia.

Lời cũng không nhiêu, nhưng cũng không hê đơn giản.

Giản Đồng chỉ nhìn chăm chú về phía trước, còn về bàn giao có thành công hay không, cô không hề quan tâm.

Cũng không biết bên trong là tính toán như thế nào.

Âm thanh lẩm bẩm, từ phía sau truyên đến, cô đưa mắt liếc nhìn, thì nhìn thấy bóng người quen thuộc, chậm rãi vịn vào ghế, đứng dậy, lãnh đạm mở miệng: “Quản gia Hạ, chú đi theo tôi.”

Giọng nói thô khàn, thành công ngăn chặn bước chân của quản gia Hạ, quay người lại, ánh mắt có chút do dự, nhưng vẫn giơ chân bước đi theo người phụ nữ đang di chuyển chậm rãi kia.

Cô đi ra chỗ vắng vẻ, đến chỗ góc khuất thì dừng lại, quản gia Hạ dễ dàng đi theo kịp người phụ nữ này, nhắm mắt theo đuôi, có lẽ là nỗi căm hận kéo dài trong lòng, cũng có lẽ là tò mò xem cô muốn nói với mình cái gì.

Nói chung, quản gia Hạ lặng lẽ đi theo sau cô, cô đi đến góc khuất thì dừng lại, quản gia Hạ cũng dừng lại ở đó.

“Cô muốn làm gì?” Quản gia Hạ dùng ánh mắt nghỉ ngờ, nhìn về phía Giản Đồng, vẻ mặt thù địch và phòng bị.

Giản Đồng thấy vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười…

Người này, vẫn còn phải sợ một người què như cô gây bất lợi cho ông sao?

Ngược lại có một cảm giác hoang đường vô cùng nực cười.

“Cô cười cái gì?” Nụ cười của cô, không biết thế nào lại kích thích đến quản gia Hạ, quản gia Hạ thẹn quá hóa giận: “Cô tưởng rằng cô đã thắng rồi sao? Cô tưởng rằng cô đã thay thế được địa vị của Vi Minh rôi sao? Vì thế nên cô mới cười sảng khoái ở trước mặt tôi? Giản Đồng, cô chỉ là vật thay thế cho Vi Minh mà thôi!”

Nét mặt của ông bỗng trở nên hung ác, rồi lại nhớ đến chuyện xảy ra ở trong rừng cây phía sau trang viên… Vi Minh mới qua đời chưa đến bốn năm mà thôi!

Quản gia Hạ nói những lời này, một đôi mắt già cỗi, nhìn chằm chằm lên trên khuôn mặt của người phụ nữ, muốn nhìn thấy nét đau khổ, và nét vô cùng đau lòng từ khuôn mặt đó, nhưng, người phụ nữ ở trước mặt ông này, lại vờ như không nghe thấy những gì ông nói, ung dung chìa một cánh tay ra: “Đưa cho tôi đi”

“Cái gì cơ?” Quản gia Hạ nhất thời không hiểu.

Cười nhẹ một tiếng, giơ mắt liếc nhìn quản gia Hạ, đôi môi khô khan hơi hơi cử động: “Đồ trong túi của chú.”

Quản gia Hạ bỗng chốc trợn to mắt lên, “Tôi không biết cô đang nói gì”

Đối diện với quản gia Hạ đang căng thẳng, Giản Đồng nhẹ nhàng lắc đầu: “Đưa cho tôi đi. Tôi biết vào buổi sáng chú đã nhân lúc mọi người không để ý, liền đem nó bỏ vào trong bát cháo.

của tôi.” Cô lãnh đạm nói: “Tận mắt tôi nhìn thấy”

Hai quai hàm của quản gia Hạ không ngừng chuyển động, hai mắt trợn lên nhìn chằm chăm vào cô, hung dữ chửi mắng: “Cô muốn tố cáo sao? Cô muốn nói cho cậu chủ biết sao? Cô đi nói đi, dù gì thì cô cũng đã hại chết Vi Minh rồi, cậu chủ cũng chẳng đối xử với cô ra thể thống gì, có hại thêm cả tôi nữa, thì cậu chủ cũng sẽ không đối xử với cô ra gì đâu! Cô đi tố cáo đi! Tôi không sợ anh đâu!”

Trái tim sớm đã mất cảm giác, bởi vì câu nói này của quản gia Hạ, mà đã hơi dao động một chút. Chỉ là một chút, rồi lại quay về trạng thái tê liệt trống rỗng và không quan tâm.

Chỉ vén mắt lên, ánh mắt sâu sắc liếc nhìn lên khuôn mặt già cỗi hung hãn của quản gia Hạ, cô…

không nói gì cả.

Lúc này, cô vẫn có thể suy nghĩ được: Rốt cuộc Trầm Tu Cẩn muốn đối đãi với Giản Đồng cô như thế nào, thì người quản gia già này mới cho rằng, Trầm Tu Cẩn “không đối xử với cô ra gì”

chứ?

Thì ra cuộc sống trong tù ba năm, và thương tích đầy mình, đôi chân tàn phế, còn cả cơ thể không toàn vẹn,… cùng với trái tim đã bị chôn vùi trong nhà tù, thì ra mọi thứ này, trong mắt của ông lại được gọi là “không đối xử với cô ra gì”!

Cô lại nhìn lên khuôn mặt đầy vẻ hung ác của quản gia Hạ, nỗi đau nhói oan uổng ở trong lòng, hoàn toàn bị cô phớt lờ đi… Không tranh luận với quản gia Hạ, bởi vì sẽ không thắng được, mà có thăng, thì có thể như thế nào được?

Lã nào thời gian bởi vì cô thẳng thì sẽ vì cô mà ngoại lệ, vì cô mà đảo ngược lại sao?

Nhẹ nhàng mím môi, lòng bàn tay của cô lại chìa ra hướng về phía của quản gia Hạ: “Chú không muốn tôi mang trong mình đứa con của anh ấy, giống như chú, tôi cũng không muốn” Cô nói tiếp: “Đưa đồ ra đây”

Quản gia Hạ kinh ngạc, “Tôi không tin!”

“Tin hay không tin thì kệ chú. Nhưng đợi đến lúc người quản gia mới xử lí thuận lợi mọi việc lớn nhỏ trong cái trang viên này, đợi đến lúc mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay rồi, thì chú sẽ thực sự không tìm được cơ hội để ra tay đâu”

“Cô thực sự không muốn mang trong mình đứa con của nhà họ Trầm sao? Tôi không tin!

Trên thế giới này làm sao có thể có người phụ nữ nào không nguyện ý sinh con cho nhà họ Trâm chứ?!”

Chí ít, ông biết rằng, Vi Minh chắc chẳn sẽ không từ chối.

Ngay cả Vi Minh cũng không từ chối, thì người phụ nữ này lại dựa vào cái gì mà lại không nguyện ý chứ?

Cao thượng hơn Vi Minh? Thanh cao hơn Vi Minh?

Vi Minh cũng không có cách nào để từ chối, thì người phụ nữ hèn hạ này sao có thể từ chối được cơ chứ?

Giản Đồng lại là một tiếng cười nhẹ, cô không nói gì rồi, cô quay người rời đi, khập khà khập khiêng, một chân đậm một chân nhạt, bước đi rất chậm, nhưng bóng dáng đó lại vô cùng thong dong.

Con mắt già cỗi lờ mờ của quản gia Hạ bỗng sáng lên, “Đợi một chút!”

Đi hai bước liền đuổi kịp, túi giấy dầu nhỏ ở trong tay, đưa vào trong tay của Giản Đồng: “Tôi không tin cô!” Vào lúc đưa cho cô, vẫn hung dữ nói.

Giản Đồng không nói một câu nào, mở giấy dầu ra, lộ ra một viên thuốc màu trắng ở bên trong giấy dầu, viên thuốc nhỏ như hạt đậu tương, cô nhét vào trong miệng, đến cả nước cũng không thèm uống, để mặc cho viên thuốc đó tan ra từng tí một ở trong miệng, vị cay đắng tràn ra khoang miệng… Dù có đảng như thế nào, thì cũng không thể đẳng bằng trong tim.

Vứt tờ giấy dầu xuống đất, cô bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Sau này… phải chuẩn bị nhiều một chút”

Quản gia Hạ đờ người ra, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, lúc này cũng không dám tin, cô, cô, cô… cô thực sự uống cái viên thuốc tránh thai kia ở trước mặt của mình sao!?

Lúc này, trong lòng quản gia Hạ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Vi Minh không như cô ta. Địa vị thân phân vinh hoa phú quý cô ta đều không để vào mắt.

Nhưng cái suy nghĩ này vừa mới nảy ra, thì quản gia Hạ ngay lập tức thẹn quá hóa giận!

“Được được được! Tôi sẽ chuẩn bị nhiều một chút cho cô! Chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều một chút cho cô!” Tốt nhất là cứ uống nhiều đến mức bị vô sinh đi!

Người quản gia mới đến họ Vương, Giản Đồng đi về phía hành lang, quản gia Vương cầm một chiếc áo khoác dày ở trong tay, đi thẳng lên phía trước: “Cô chủ cô đi đâu thế?”

Vừa nói, vừa đem chiếc áo khoác dày đang cầm trong tay khoác lên người của Giản Đông: “Cậu chủ quan tâm cho cô, đặc biệt dặn dò phải giữ ấm cho cô”

Cô bật cười, nhưng lại không hề có tinh thần: “Tôi mệt rồi, tôi đi lên tâng nghỉ ngơi.”

“Vậy buổi trưa cô chủ muốn ăn cái gì?”

“Mọi người cứ tự ăn đi, tôi muốn nghỉ ngơi.

Buổi trưa, đừng đến làm phiền tôi”

Giản Đồng đi lên tầng, quản gia Vương lấy chiếc điện thoại ra, gọi điện cho người chủ mới, để bẩm báo tình hình: “Cô chủ có vẻ rất mệt, buổi trưa không muốn bị làm phiền. Cơm tối cũng không muốn ăn”

“Ừm, biết rồi. Anh làm rất tốt.” Giọng nói trầm thấp, từ trong điện thoại truyền tới, “Buổi trưa cứ làm mấy món nhẹ bổ máu bổ khí. Còn về cô chủ, cô ấy sẽ ăn thôi”

Nói xong, liền cúp máy, nhìn về phía hai người đang ở trong văn phòng của mình: “Các cậu không có việc gì để làm à?”

Bách Dục Hàng đút tay vào trong túi quần: “Hôm nay được nghỉ. Cái tớ có là thời gian.”

Hi Thần ngồi vắt chéo chân: “Buổi trưa tụ tập chút đi”

Con mắt sau đen của Trầm Tu Cẩn bỗng sáng lên, nở một nụ cười xảo quyệt: “Được thôi.”

Gần đến buổi trưa Văn phòng chủ tịch của tòa nhà Trâm thị truyền tới hai tiếng hét gọi: “Trầm Tu Cẩn! Cái tên cầm thú này!”

Hi Thần vươn ngực lên, nhìn vào đống tài liệu ở trên bàn làm việc, tờ giấy ở trong tay của Bách Dục Hàng có viết: Rảnh rỗi như vậy, thì hãy phân loại đống tài liệu ở trên bàn đi, xem xong thì bảo với tớ.

“Cầm thúi”

Tờ giấy ở trong tay của Bách Dục Hàng bị xé vụn ra, rồi ném vào trong thùng rác: “Tên lưu manh Trầm Tu Cẩn, tự chạy mất rồi”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement