Kiều Phương Hạ nghe đến ba từ đội thiếu niên, mơ hồ nhớ ra vài thứ, muốn hỏi sâu hơn thì Hà Vận đúng lúc xuất hiện, nói xe đã đến. Ty Hoàng Nam vẫy tay.
“Chị ơi, chút nữa gặp lại”
Kiều Phương Nhất giơ tay ra hiệu đã biết, Kỷ Thanh Thanh cố tình giành chỗ, muốn ngồi cùng Chu Thoại My. Hai khách mời nữ còn lại quyết định lên cùng một xe, chỉ còn mỗi Kiều Phương Hạ, cô nhanh chóng ngồi xuống cạnh Đường Nguyên Khiết Đan. Vừa ngồi xuống, đối phương đã bắt đầu liến thoắng.
“Có phải cậu ấy rất đáng yêu không! Vừa đáng yêu vừa giỏi giang nữa chứ!”
“Trước đây không biết mẫu người của em chính là như vậy?
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn Khiết Đan, cố tình thở dài. Cô đương nhiên không chịu thua kém, nhanh chóng biện hộ.
“Tuy rằng tuổi hơi nhỏ nhưng mà đổi cậu ấy tốt như vậy, rất đáng được yêu thích đó”
“Đường Nguyên Khiết Đan, qua năm nay em sẽ hai mươi sáu tuổi, có nhớ ra chưa?”
“Em chỉ là chị gái yêu thích những điều đáng yêu thôi, không được sao?”
Đường Nguyên Khiết Đan bĩu môi, lườm Kiều Phương Hạ. Cô cảm
giác ngay cả với Lục Nhất Minh, đối phương cũng chẳng cuồng nhiệt như vậy. Các em trai quả là có sức hút đặc biệt mà.
Chạy qua chạy lại hơn nửa ngày, Kiều Phương Hạ cảm giác ăn không vào. Từ sau khi mang thai, cô thường xuyên rơi vào trạng thái dễ mệt mỏi. Một ngày phải ngủ ít nhất mười mấy tiếng tinh thần mới tốt hơn, còn dễ nôn mửa. Kiều Phương Hạ lấy đồ bịt mắt ra, uể oải lên tiếng.
“Không nói nữa, chị thấy hơi mệt rồi”
Đường Nguyên Khiết Đan muốn tán gẫu với cô về bối cảnh gia đình Ty Hoàng Nam, thấy Kiều Phương Hạ khó chịu, bèn vướn tay giúp cô giữ mấy món đồ. Đường ra biển khá xa, đi khoảng hai tiếng hơn, Kiều Phương Hạ bất tri bất giác ngủ say, lúc tỉnh lại trời đã nhá nhem tối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất