Không có chuyến bay, trừ phi là có công văn tạm thời đưa lên mới được mở tuyến, nhưng cho dù dùng quan hệ cũng mất thời gian, Diệp Phàm không đợi được nữa.  

             Trong đầu Âu Dương Ngọc Quân lóe lên một suy nghĩ, nói: “Anh Phàm, anh thấy đi ô tô thì sao?”  

             Diệp Phàm cười ảo não: “1100km, xe gì cũng không kịp đâu…”  

             “Vậy xe Bugatti có tốc độ 520km/h thì sao? Chắc chắn đến nơi trong hơn hai tiếng!”  

             Âu Dương Ngọc Quân nói xong liền rút điện thoại của mình ra, gõ một dãy số điện thoại.  

             “Không cần biết mày là ai, nếu không cho tao một lý do thuyết phục thì dù chạy đến chân trời cuối đất tao cũng giết chết mày!”  

             Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đằng đằng sát khí, hiển nhiên là ban đêm bị gọi tỉnh khiến hắn ta rất phẫn nộ.  

             “Tôi là Âu Dương Ngọc Quân!”  

             Âu Dương Ngọc Quân chỉ nói một câu đơn giản.  

             Người đàn ông ở đầu dây kia nổi giận, mở miệng mắng lớn: “Mẹ nó tao thèm vào quan tâm mày là Âu Dương…Đậu má, anh Quân, cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi, em nhớ anh lắm, khi anh mới đưa em…”  

             “Im mồm!”  

             Nghe đối phương nói ba lăng nhăng, mặt Âu Dương Ngọc Quân sầm xuống: “Mang cho tôi mượn chiếc Bugatti cậu đã độ, để tôi gửi địa chỉ cho cậu, chúng ta đến đó gặp nhau, nhớ đổ đầy xăng đấy!”  

             Nói xong Âu Dương Ngọc Quân liền gửi tên tuyến đường cho người kia, lại vào cuộc trò chuyện, mở định vị của hai bên lên.  

             Ở đầu dây bên kia, người đàn ông đẹp trai mừng rỡ hét lớn, đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, chụp lấy túm chìa khóa to trên bàn rồi chạy như bay ra ngoài.  

             Trong hầm để xe có hơn ba mươi chiếc xe các loại, chiếc rẻ nhất cũng là Porsche 911, thậm chí bên trong góc còn có một máy bơm xăng tự động.  

             Chiếc Bugatti màu xanh lửa sau khi được bơm đầy xăng, giống như con báo săn lao từ hầm xe ra!  

             “Anh Tống, hẹn gặp lại ở thành phố Cảng!”  

             Chào tạm biệt xong, Diệp Phàm giậm mạnh chân ga, động cơ gầm rú điên cuồng, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.  

             “Người bạn này của chú không tầm thường nha…”, không biết tự khi nào, lão Thương đã đứng sau Tống Râu, nghiêm nghị nói.  

             Tống Râu cười khổ: “Nếu em nói em chỉ biết thân phận của cậu ta là đi ở rể, anh tin không?”  

             Tống Râu lắc lắc đầu quay đi, để lại lão Thương sửng sốt, kinh ngạc đến rớt cả cằm!  

             ……  

             Trong khu biệt thự số một, cửa phòng ngủ khe khẽ mở, Hàn Tại Dần rón rén nhẹ nhàng bước ra.  

             Ông ta và Lưu Tú Cầm không đợi được Hàn Tuyết, khiến Lưu Tú Cầm cực kỳ tức giận, liền kéo Hàn Tại Dần đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi, Hàn Tại Dần không tài nào ngủ được.  

             Ngược lại Lưu Tú Cầm đặt lưng xuống chưa đến năm phút là ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nữa.  

             Muộn như này rồi mà Hàn Tuyết vẫn chưa về, Diệp Phàm thì mấy ngày nay không ở đây, giống như là mất tích vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.  

             Ông ta hơi lo lắng, đặc biệt là sau khi nghe lời nói của Lưu Tú Cầm lúc tối, ông ta cảm thấy phải nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.  

             Cầm điện thoại lên tìm số của Diệp Phàm, lúc này đã là một giờ đêm, gọi vào giờ này thực sự không thích hợp.  

             “Haiz...”, Hàn Tại Dần cai thuốc đã lâu, nay lại châm cho mình một điếu, đặt điện thoại xuống.  

             Lưu Tú Cầm hạ quyết tâm phải làm mẹ vợ nhà giàu, khiến ông ta vô cùng đau đầu, thậm chí một lời khuyên bà ta cũng không nghe.  

             Bây giờ ông ta đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu mà phản đối kịch liệt, thì Lưu Tú Cầm sẽ chì chiết ông ta đến chết.  

             Hai người sống cùng nhau mấy mươi năm, Lưu Tú Cầm là người thế nào, ông ta hiểu quá rõ ràng, một khi quyết tâm thì sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.  

             Tại tỉnh Vân Điên, Diệp Phàm bọn họ đã lái xe nhanh như bay một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau.  

             Chiếc Bugatti màu lửa xanh dừng lại, người đàn ông đẹp trai nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân từ trên xe bước xuống, vội vàng chạy đến, định nhào vào ôm nhưng lại bị Âu Dương Ngọc Quân đá sang một bên.  

             “Cút, ông đây không gay, mượn xe của cậu nhé…”  

             Không thèm để ý đến vẻ dỗi hờn của người đàn ông, Âu Dương Ngọc Quân lấy chùm chìa khóa trên tay hắn ta đưa cho Diệp Phàm.  

             “Cảm ơn nhé, người anh em”, nói rồi, Diệp Phàm ngồi lên ghế lái, Âu Dương Ngọc Quân bế Hy Hy ngồi vào ghế lái phụ, bởi vì Bugatti chỉ có hai chỗ ngồi, may mà ghế khá rộng rãi.  

             Nhưng người đàn ông đẹp trai kia lập tức sững sờ, không phải Âu Dương Ngọc Quân lái hả?  

             Hắn ta không khỏi sốt ruột, đây là siêu xe có giá ba mươi lăm triệu đấy!  

             Hắn ta vội bám vào cửa kính chỗ ghế lái hét lớn: “Cậu Quân, xe này ai không biết đi không lái được đâu, người anh em này lái được không?”  

             “Yên tâm đi…”, Diệp Phàm tiếp lời rồi đạp hết chân ga, chiếc Bugatti có động cơ 16 xi – lanh giống như mãnh thú gầm gào, như một tia sáng xanh lao vút đi…  

             “Thôi rồi, Lam Lam yêu quý của tôi…”, người đàn ông ngồi phịch xuống đất, đó là chiếc xe hắn ta yêu thích nhất, hộp số trước nay chưa từng lên đến số ba, mà Diệp Phàm đã tăng số ba đi ngay thế rồi…  

             Chiếc Bugatti màu lửa xanh dưới sự điều khiển của Diệp Phàm, đồng hồ tốc độ như phát nổ, đồng hồ xăng cũng giảm dần.  

             Trong núi Bắc Mang, Hoắc Nguyên Vũ cùng với Hàn Tuyết lại phá vòng vây thành công, chỉ là người của anh ta bị thương vong nặng nề, mười mấy người nay chỉ còn lại năm người họ, mà ngay chính anh ta cũng chịu nhiều thương tích.  

             Đối phương cũng thương tổn nhiều, nhưng không nhiều bằng họ. Lúc này lòng tự tin của Hoắc Nguyên Vũ đã không còn nhiều rồi.   

             Tình cảnh của Hoắc Thanh Thanh càng tệ hơn, hai người bị giết, một người bị trọng thương, cô cũng bị thương, lúc này đang điên cuồng chạy thoát thân.  

             Bởi người đánh thương cô ta, người còn chưa tiến đến, chỉ đánh một chưởng về phía cô ta đã đánh cô thương nặng.  

             Tiểu Tông Sư!  

             Hóa khí thành hình, thoát khỏi cơ thể, đây là dấu hiệu của tiểu tông sư!  

             Cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ rằng trong đám người Tịch này lại có tiểu tông sư, người này nếu mà đánh thật thì một chiêu cũng có thể giết chết cô ta.  

             Đó chính là tiểu tông sư đấy!  

             Nhưng đối phương dường như khinh thường cô ta, có vẻ chỉ muốn huấn luyện, để tay chân của mình vây giết cô!  

             Diệp Phàm bên này sau khi bơm đầy xăng cho chiếc Bugatti, lại lái như điên trên đường cao tốc, trên đường bị bắn tốc độ không biết bao nhiêu lần, nhưng cách thành phố Cảng cũng càng lúc càng gần.  

             “Ngọc Quân, cậu gọi cho Hàn Tuyết đi, hỏi vị trí của cô ấy!”  

             Diệp Phàm phải lái xe, tốc độ lúc này đang là 400 km/h, không thể phân tâm, chỉ có thể bảo Âu Dương Ngọc Quân làm.  

             Núi Bắc Mang, sau khi mấy người Hàn Tuyết biết tin Diệp Phàm đang nhanh chóng đuổi đến đây, đầu tiên là kinh ngạc sau đó vui mừng tột độ, Diệp Phàm nhận được vị trí liền như đạp gãy chân ga tăng tốc.  

             “Bịch”.  

             Sau trận giằng co, một người của của Hoắc Nguyên Vũ bị đạn bắn trúng chân ngã xuống, năm người còn lại bốn, đám người áo đen lại bao vây họ lại.  

             “Giao người phụ nữ đó ra đây, nếu không, các người sẽ chết hết!”, tiếng người đàn ông áo đen từ bên ngoài vang lên, bọn họ đều thương vong không ít, truy bắt một người phụ nữ mà thôi mà lại khó như vậy!  

             “Rầm”.  

             Chính vào lúc này, những tiếng ầm ầm vang lên, Diệp Phàm lái chiếc Bugatti xông thẳng vào núi.  

eyJpdiI6IngxQ2lNUmM4MHFRN0pLZ0NaeVwvOWpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndlaTZXYkhqeno1WEZEcHRCYjl4ZlkrZHJqVG1wMmxxOGxNRUhCWkV6QWF0XC9GNWM1NDlwUkR6bmk4V1l5eStSSkF4Z3FcL3NDZkkxR0Y2bTVyejB5aHp1eFdxcmJ4cFZzTEc3TzdmbjBBYjVmUkF2MlJDNktQclNIVFJBQkhcL0pcL1wvZ2duM0s3TGcra3BkQmhSUEFZQWlyYVRiK0x2dXR4RE1MSk50TXFGQkxZPSIsIm1hYyI6ImFhOTU4Y2MxMTQ4NWNmODlmZjcwMDVhNjU2MmE5MmQzODczYzdkN2M2NzJkY2MzNzY0MWUxZDhkY2U1M2VlMzIifQ==
eyJpdiI6IitnU0ZETFBORm95WkpyMEM2djJGMUE9PSIsInZhbHVlIjoicHJ0ZzJuKzZRbTVcL3hPbHdrZ3p3RHU2U3Bsb1A3ZGlnS3hOeUJYemNBXC83Y05hQjFzbmZFVlwvNFcyUTFyYm9jdmN3M1UwYStJems0Znl1MHNWbGxGdWZ5eWwyTWtWN0VQRzR3UjJuZ0w5aUhURENwVWY2bCt2SjkyWnNOUVZwZXpwYjVZZFVGZ2dkTHlTNVJEbDRFVndjUm1OdnlqWnE0bURNZFgrNzQyaHdTZ1duMXk1NXgxdFwvSG5SMDd4dW13NEIwaFJHWXBLN1JrNUJPanQ3R1V3NlBnQm80WWxOUVhYcnlOb2VZYzcrWDdodXBwOEF2MWR4WVVVZkpzOEZNWGNoWDlDaTdCdWh5Q2lqbHErcDY2RXVvSHRhRzhHUFpreWhRY1RxVmRicDM2MTFoeTU1STVXUkRFb1BKSnlGWEp6RmY4RlNPK0FrY1pPcU1hdjVmcHlrXC9GSWV6WklnTXRhRnhXcUdjelltczQ9IiwibWFjIjoiZGNiNDA0YTA1MGY3N2Q0Y2E1MDViZDM3ODlhMmQ0MjViNThjMGE5ODgyOTBlMmQzZDgwYmE4NTM4MTUxYmFkZiJ9

             Tay nắm Long Lân, mang theo sát khí ngút trời, lao đến chém giết đám người áo đen!

Ads
';
Advertisement
x