Truyện Dị Tủng - Lăng Phong Tuyết

Ads

Dưới vách núi.

Pháp đàn với ánh nến trắng ngày càng sáng.

Vu bà bà thêm chút vu thuật, để nến vẫn sáng.

Đổ chút gạo trắng trên pháp đàn.

Vu bà bà vung kiếm gỗ lên.

Một chiêu so với một chiêu nhanh hơn.

Trong lòng lo lắng.

Vung kiếm cũng hơi loạn.

Một người, khi muốn làm tốt một chuyện.

Thường sẽ bị phiền nhiễu, càng làm càng không tốt.

Vu bà bà định vung kiếm để làm đầu óc tỉnh táo một chút.

Nhưng càng múa càng buồn bực.

Bà thẳng thắng vứt kiếm sang một bên.

Nhắm mắt lại.

Không nghĩ nữa.

Tĩnh tâm ngồi thiền.

Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trên đường đi.

Họ thật không dễ dàng.

Cũng không thể thất bại ở nơi này.

Đường phía trước còn rất dài.

Bà muốn đưa mọi người đến vu trại Miêu Cương.

Vu trại Miêu Cương đã rất gần rồi.

Chỉ còn khoảng chừng 1 tuần nữa thôi.

Thì có thể đến rồi.

Lúc Vu bà bà mở mắt.

Là Tần Tương.

Tần Tương đưa chai nước cho bà, nói: “Bà, uống chút nước đi. Cả ngày bà không ăn không uống, cứ như vậy cơ thể không chịu được.”

Vu bà bà xua tay nói: “Tôi không khát nước, không cần.”

Mắt thấy trời đã tối.

Họ vẫn chưa quay về.

Ở đâu đó trong núi tiếng sói đang hú vang.

Tăm tối không thấy đáy.

Ánh mắt của chúng nó khiến người ta sợ hãi.

Sói, cô sợ sói.

Tần Tương theo bản năng bỏ thêm củi vào đống lửa.

Chỉ cần có lửa, bầy sói sẽ không dám tới gần.

Tiếng sói đã giảm một chút, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sống từ nhỏ trong núi Kỳ Lân.

Nhưng cô vẫn rất e ngại những động vật trong núi Kỳ Lân.

Lúc nhỏ, cùng cha mẹ lên núi đốn củi.

Khi cha mẹ đang đốn củi.

Tần Tương chơi kế bên.

Cha mẹ đi xa, qua nơi khác đốn củi rồi.

Tần Tương không để ý.

Cô ham chơi nên lạc đường.

Không biết đường về nhà.

Cô liền đi theo hướng sao Bắc Cực.

Nghe nói sao Bắc Cực luôn có thể dẫn đường cho những người đi lạc.

Lần đó, trên đường về nhà cô gặp sói.

Sói rất hung ác.

Ăn thịt người.

Lúc đó, cô bị sói cắn vào chân, thấy cả gân.

Không nghĩ đến cái chết tới nhanh như vậy.

Cô mới 13 tuổi.

Sẽ chết trong miệng sói sao?

Một cô bé 13 tuổi làm sao có sức phản kháng.

Trong ánh mắt cô lộ ra nét kinh hoàng.

Khi một người trong trạng thái hoảng loạn nhất định sẽ chết.

Tần Tương sợ hãi nhặt cành cây ném vào con sói.

Cứ tưởng như vậy có thể đuổi sói đi.

Rất ngu ngơ và ngây thơ.

Sói một phát đã cắn nát cành cây.

Hướng về cô vồ tới.

Cô nhắm chặt mắt.

Mình phải chết sao?

Thấy sắp bị mất mạng.

Người thợ săn đã cứu cô.

Sói ngã xuống trước mặt cô.

Mũi tên xuyên thẳng vào tim của nó.

Sói bị thợ săn bắn chết, Tần Tương bảo toàn một mạng.

Sau đó cô về đến nhà, sợ hãi đến mức 3 ngày 3 đêm không chợp mắt.

Sói chính là một cơn ác mộng.

Mỗi giờ mỗi phút đều xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Ám ảnh lúc nhỏ ập đến.

Nếu họ không trở về.

Có phải cô sẽ bị sói ăn thịt không….

Tần Tương lo lắng hỏi Vu bà bà: “Bà, sao tới giờ họ vẫn chưa xuống? Đã hơn nửa ngày…..”

Vu bà bà nói: “Tôi tin tưởng họ sẽ trở về.”

Sắc trời dần đen kịt lại.

Bóng tối bao phủ cả bầu trời.

Trên vách đá, có hai bóng người bước xuống.

Tần Tương đi đến xem.

Nhưng chỉ nhìn thấy Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương từ vách núi đang leo xuống.

Hoàng Tử Vi, Hoàng đội trưởng đâu?

Tại sao cô ấy không xuống?

Tần Tương muốn hỏi, nhưng thấy họ đã quá mệt mỏi.

Vạn Hiểu Sương suýt chút nữa ngã trên mặt đất, Tần Tương nhanh chóng đến đỡ nàng.

Hai người xem ra rất mệt.

Khuôn mặt ủ rũ.

Trên mặt có chút bụi.

Hơn nửa ngày bò trên vách núi, trên mặt đều là đất.

Tần Tương xém nữa không nhận ra hai người.

Võ Tân Nhu rửa mặt nói: “Tôi đi đây, trên mặt toàn là đất.”

Cũng may khi ra ngoài, nàng có đem theo gương.

Phụ nữ ai cũng thích làm đẹp, nên càng thích soi gương.

Sau khi rửa mặt xong, Võ Tân Nhu nhìn mặt mình trong gương.

Khô quá rồi.

Mấy ngày nay, cũng không có dưỡng da.

Nhưng lại không thể đem theo mỹ phẩm.

Đi chấp hành nhiệm vụ, mà mang theo đống mỹ phẩm dưỡng da.

Thì nói gì nữa!

Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nàng không đem theo, cũng cảm thấy tiếc.

Vạn Hiểu Sương cười cười nói: “Mặt của em bây giờ như mèo con, bé mèo!!”

Nàng cầm lấy gương của Võ Tân Nhu.

Mặt nàng cũng chả khá hơn tý nào.

Đầy đất.

Cái này đâu phải đi leo núi.

Giống đi vào lòng đất hơn.

Võ Tân Nhu nói: “Chị còn nói em, nhìn chị cũng vậy thôi.”

Rất lâu, không thấy đội trưởng xuống.

Võ Tân Nhu nhìn lên vách núi nói: “Tại sao đội trưởng vẫn chưa xuống?”

Vạn Hiểu Sương nhai lương khô, nói: “Cát nhân tự có thiên tướng. Tân Nhu, lại ăn chút gì đi, nhìn em ốm thế nào kìa.”

Đi làm nhiệm vụ cũng như hành trình giảm cân vậy.

Không phải chỉ mỗi nàng ốm

Mà là toàn bộ đều ốm rồi.

Từ sau khi nhận nhiệm vụ này.

Họ đều ăn không ngon, ngủ không yên.

Võ Tân Nhu ngáp, có chút mệt.

Nàng xua tay nói: “Chúng ta sẽ ăn khi đội trưởng xuống tới. Nếu chị ấy chưa về, em không yên lòng!”

Lúc này Hoàng Tử Vi và Dạ Phàm Linh vẫn đang leo xuống núi.

Hoàng Tử Vi trên lưng có chút yếu.

Cảm giác hơi mệt.

Hoàng Tử Vi mở miệng nói: “Em biết tại sao, tôi nói lời đó vào lúc này mà….”

Dạ Phàm Linh lắc đầu: “Em không biết.”

Hoàng Tử Vi: “Trước giờ tôi vẫn luôn lo lắng về mối quan hệ của chúng ta. Tôi sợ mất em, nhưng hiện tại đã không còn lo lắng nữa, vì tôi đã nói ra rồi.”

Dạ Phàm Linh: “Chị thích em, em thích chị. Đơn giản vậy thôi.”

Trong lòng nàng nghĩ:

Chúng ta cứ yêu nhau đơn giản như vậy thôi.

Không muốn mất nhau, muốn nắm giữ nhau.

Có nhau một cách hoàn chỉnh.

Mỗi ngày có thể nhìn thấy chị cười.

Khuôn mặt của chị.

Bên dưới vách núi, Võ Tân Nhu chờ tới bực rồi.

Nàng giậm chân suy nghĩ:

Đội trưởng, chị không xảy ra chuyện gì chứ?

Có cần mình với Hiểu Sương đi tìm không?

Đốt một đống lửa, nhìn lên vách núi.

Một lát sau.

Võ Tân Nhu thấy xa xa có một người cõng một người leo xuống.

Lúc đầu còn tưởng là Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh.

Đến gần.

Là Dạ Phàm Linh cõng Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi trên lưng Dạ Phàm Linh đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ thời gian này quá mệt mỏi.

Nên ngủ lúc nào không hay.

Dạ Phàm Linh không đành lòng gọi cô.

Hẳn cô đã rất vất vả cho mọi việc rồi.

Tình cảm Hoàng Tử Vi dành cho nàng.

Nàng hiểu.

Võ Tân Nhu vẫn đang nghĩ:

Chị Phàm Linh, chị ấy tỉnh rồi?

Nhưng tại sao đội trưởng lại bị thương?

Dạ Phàm Linh đặt Hoàng Tử Vi xuống, động tác rất nhẹ nhàng.

Sợ đánh thức cô.

Cánh tay Hoàng Tử Vi được băng bó đơn giản, máu đã ngừng chảy.

Dạ Phàm Linh nhỏ giọng nói với Võ Tân Nhu: “Nhỏ tiếng chút, để chị ấy ngủ.”

Võ Tân Nhu gật đầu.

Họ đã bình an trở về, vậy là tốt rồi.

Trái tim mọi người cuối cùng có thể bình yên.

Vu bà bà cũng nở nụ cười.

Vạn Hiểu Sương kéo Võ Tân Nhu mau đi ngủ.

Đừng quấy rầy đội trưởng và đội phó.

Võ Tân Nhu cười rất tươi.

Ai mà không biết đội trưởng với đội phó…..

Ha ha….

Từng người trở về lều của mình đi ngủ.

Dạ Phàm Linh đỡ Hoàng Tử Vi vào lều.

Nàng đắp chăn cho Hoàng Tử Vi.

Chỉ ngồi cạnh cô, im lặng ngắm nhìn cô.

Mấy ngày nay.

Chị ấy gầy đi nhiều.

Vuốt ve mặt cô.

Chị lúc ngủ cũng đẹp như vậy.

Tóc thật dài, mềm như lựa.

Mặt thanh tú, mũi cao.

Đôi môi mê người.

Nàng thật muốn cắn cô một cái.

Để cô nhớ thật kỹ nàng.

Đã lâu không nhìn thấy.

Nên càng nhớ nhung.

Nàng ngắm nhìn khuôn mặt cô thật cẩn thận.

Ngón tay Dạ Phàm Linh lướt qua gò má Hoàng Tử Vi.

Từ mắt, mũi, rồi đến môi.

Không bỏ qua chỗ nào.

Ngón tay đều lưu luyến từng nơi chạm qua.

Hoàng Tử Vi đang ngủ, dường như không cảm thấy điều đó.

Có mùi máu.

Mới nhớ Hoàng Tử Vi bị thương.

Chạm vào cánh tay cô, máu đã thấm ướt cả quần áo.

Dạ Phàm Linh thấy vết thương của Hoàng Tử Vi còn đang chảy máu.

Không để ý nhiều.

Bắt đầu cởi áo khoác của cô.

Nâng cô dậy.

Nhẹ nhàng cởi áo ngoài của cô.

Giống như vừa uống qua một ly trà rất đắng.

Dịu mát nhưng lại rất gắt.

Tình yêu mà Hoàng Tử Vi dành cho nàng.

Chính là kiên cường và sâu đậm.

Ôm cô vào lòng.

Tim đập nhanh dần.

Là người trưởng thành rồi.

Sao cứ như một cô bé ngơ ngác mới biết yêu vậy.

Mặt đỏ, tim đập.

Nhưng phải tiếp tục.

Phải cẩn thận.

Nhất định phải cẩn thận.

Nàng bôi thuốc cho Hoàng Tử Vi.

Nghĩ cái gì đó.

Không còn là mặt đỏ tim đập nữa, mà…..

Cởi áo Hoàng Tử Vi.

Sau đó thấy……

Dạ Phàm Linh nói: “Sợ cái gì chứ, đều là phụ nữ…..”

Nàng tháo bỏ miếng vải trắng quấn quanh cánh tay Hoàng Tử Vi.

Khi tháo ra, cả miếng vải đều thành màu đỏ.

Vết thương của cô vẫn chảy máu.

Dạ Phàm Linh bôi một ít thuốc lên vết thương của cô.

Hoàng Tử Vi cảm giác có chút đau.

Nàng mở mắt ra, thấy Dạ Phàm Linh đang bôi thuốc cho mình.

Áo bị Dạ Phàm Linh cởi ra, vứt qua một bên.

Còn lại……

Dạ Phàm Linh: “Chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ giúp chị bôi thuốc thôi, không có ý gì.”

Hoàng Tử Vi: “Chị không nghĩ nhiều, là do em nghĩ nhiều.”

Dạ Phàm Linh không nói gì, băng bó cho Hoàng Tử Vi.

Tay còn hơi dùng sức.

Còn dám nói mình nghĩ nhiều?

Cái người này!!

Hoàng Tử Vi đau: “Đau, em nhẹ tay chút.”

Dạ Phàm Linh: “Đau à, ráng nhịn đi.”

Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Hoàng Tử Vi, Dạ Phàm Linh chuẩn bị đi ra ngoài.

Hiện tại, nên để chị ấy nghỉ ngơi thật tốt.

Nàng vừa chuẩn bị đi, Hoàng Tử Vi liền kéo tay nàng nói: “Em đi đâu, ở đây với chị.”

Dạ Phàm Linh: “Chị đang bị thương, nghỉ ngơi thật tốt, em ra ngoài.”

Hoàng Tử Vi kéo nàng vào lòng: “Không đi đâu hết….”

Còn muốn chạy.

Chị sẽ không để em đi.

Không chờ nàng nói gì.

Hoàng Tử Vi hôn lên môi nàng.

Môi nàng thật sự mềm mại.

Vô cùng tinh tế.

Rất vừa miệng.

Dạ Phàm Linh: “Chị…..”

Hoàng Tử Vi: “Chị cái gì mà chị, tập trung công việc.”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement