Truyện Dị Tủng - Lăng Phong Tuyết

Ads

Ý thức cuối cùng của Dạ Phàm Linh là tiếng hét của Hoàng Tử Vi.

Cô gào thét khàn cả giọng, trước khi xe cứu thương tới.

Mơ mơ màng màng cảm giác y tá đặt nàng lên cáng, Hoàng Tử Vi vẫn nắm tay nàng.

Qua đôi mắt cô, Dạ Phàm Linh thấy Hoàng Tử Vi đang rất lo lắng.

Nàng ôm vết thương, khó khăn nói mấy chữ: “Đừng lo…..”

Nói xong thì Dạ Phàm Linh chính thức hôn mê.

Xin cô đừng lo lắng, đây là lời cuối cùng tôi muốn nói.

Hoàng Tử Vi đi theo Dạ Phàm Linh vào bệnh viện, nàng nhìn bác sĩ đẩy cô vào phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu sáng đèn, Hoàng Tử Vi ôm đầu ngồi bên ngoài.

Bề ngoài vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Nhưng bình tĩnh đến đau lòng.

Nàng muốn khóc, lại không thể khóc, nàng có thể làm gì được.

Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương, Vu bà bà nghe chủ khách sạn nói hai người họ đi bệnh viện, cả người toàn là máu.

Mọi người trong khách sạn đều giật mình, khi Dạ Phàm Linh được y tá đẩy ra khỏi phòng, vết thương đã rất nặng, trên người đều là máu.

Con dao vẫn còn nằm trong cơ thể Dạ Phàm Linh.

Tại sao cô ấy có thể chịu đựng được nó?

Dạ Phàm Linh một tay ôm vết thương, một bên cắn răng chịu đựng.

Ánh mắt của nàng nhìn Hoàng Tử Vi, nghĩ:

Không thể, đừng làm cô ấy phải lo lắng cho mình.

Sao lại có thể gục ngã trước mặt cô được.

Mình sẽ chịu đựng đến giây phút cuối cùng.

Cáng cứu thương cũng nhuộm đầy máu của nàng, ai cũng sợ chết trân tại chỗ.

Chủ khách sạn nói: “Mọi người nên đi xem tình hình đi, bị thương không nhẹ…..”

Vạn Hiểu Sương lo lắng nói: “Nhanh tới bệnh viện.”

Bệnh viện nhân dân Lhasa.

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện luôn làm người ta khó chịu, Võ Tân Nhu vừa bước vào, theo bản năng bịt mũi.

Ba người đi tới quầy hướng dẫn của bệnh viện, Võ Tân Nhu nói: “Y tá xin hỏi, có một cô gái trẻ vừa được đưa đến phải không? Cô ấy bị người ta đâm.”

Y tá gật đầu: “Cô ấy vẫn còn đang được cấp cứu.”

Y tá chỉ về hướng phòng cấp cứu.

Đèn đỏ vẫn sáng.

Cấp cứu hai tiếng, Dạ Phàm Linh vẫn chưa ra.

Vết đâm của nàng rất sâu, chỉ còn 2 inch là lấy mạng của nàng.

Dạ Phàm Linh nhíu mày rất chặt, cảm thấy như có vô số kim đâm vào cơ thể.

Trong cơ thể nàng vẫn còn cổ trùng.

Bác sĩ rút con dao ra khỏi người nàng, Dạ Phàm Linh đau đớn hét lên “A…”

Nàng cảm thấy có ngàn mũi kim đang đâm vào.

Siết chặt tay, cắn chặt môi.

Đôi môi khô khốc sắp bị cắn nát, bác sĩ nói: “Gây mê, cô ấy sắp không chịu nổi.”

Y tá gật đầu lấy ra một ống tiêm, tiêm thuốc mê vào người Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh hôn mê.

Sức mạnh ý chí nói với bàng, nàng không thể chết ở đây.

Nàng vẫn có nhiều chuyện chưa làm, còn rất nhiều giấc mơ chưa thực hiện.

Làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.

Mọi người ở ngoài sốt ruột đi tới đi lui.

Qua năm tiếng, Dạ Phàm Linh vẫn chưa ra.

Hoàng Tử Vi có chút nóng nảy nói: “Tôi muốn vào xem, cô ấy thế nào.”

Võ Tân Nhu kéo nàng nói: “Đừng, tổ trưởng. Bác sĩ đang cấp cứu cho chị Phàm Linh, chị đi vào cũng không giúp được gì.”

Vạn Hiểu Sương ở bên cạnh cũng nói: “Phải đó, tổ trưởng. Chị bình tĩnh một chút, mọi người đều tin chị Phàm Linh sẽ không sao.”

Nàng nhịn lại sự kích động muốn vào phòng cấp cứu, ngồi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.

Không phải đã nói chúng ta đều sẽ bình an trở về sao?

Tôi không muốn em có chuyện.

Hoàng Tử Vi không biết nghĩ gì, nước mắt đã lăn dài trên má.

Võ Tân Nhu: “Tổ trưởng, chị……”

Một tổ trưởng luôn lạnh lùng, hôm nay lại rơi nước mắt.

Võ Tân Nhu và Vạn Hiểu Sương, lần đầu thấy Hoàng Tử Vi rơi lệ.

Nước mắt ấy trộn lẫn biết bao nỗi niềm, vì Dạ Phàm Linh mà rơi.

Võ Tân Nhu lấy khăn giấy đưa cho Hoàng Tử Vi: “Tổ trưởng, đừng lo. Em nghĩ, chị Phàm Linh không muốn chị như thế này.”

Hoàng Tử Vi nhịn lại, lau nước mắt nói: “Tôi biết, tôi sẽ không khóc.”

Nước mắt là thật, tình cảm cũng là thật.

Một người phụ nữ, rơi lệ vì một người phụ nữ. Không phải chỉ là đau lòng nhất thời, mà thật sự động tâm.

Tình lấy động, yêu lấy tâm.

Khi một người phụ nữ vô tình rơi nước mắt, nói rõ rằng tình cảm của họ đều là thật.

Mãi đến tận 4 giờ sáng, phòng cấp cứu tắt đèn.

Dạ Phàm Linh được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ đi phía sau.

Mọi người theo Hoàng Tử Vi, kéo bác sĩ lại hỏi: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán nói: “Không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chúng tôi phát hiện trong cơ thể của cô ấy có vài thứ không thể lấy ra được. Có thể sau này, đầu cô ấy sẽ thường rất đau…..”

Hoàng Tử Vi nói: “Tại sao lại vậy? Nó là gì….?”

Võ Tân Nhu kéo Hoàng Tử Vi nói: “Tổ trưởng đừng hỏi nữa, chúng ta đi xem chị Phàm Linh đã.”

Dạ Phàm Linh vừa được giải phẫu xong, được đưa vào một phòng bệnh yên tĩnh.

Nàng lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.

Vài sợi tóc rơi trước trán, mặt đầy mồ hôi.

Dạ Phàm Linh đang đấu tranh với suy nghĩ của mình, nàng tự nhủ trong cơn mê, nàng không được bỏ cuộc.

Ác mộng.

Dạ Phàm Linh mơ thấy mình đi vào địa ngục.

Nàng sợ hãi nhìn cảnh tượng xung quanh.

Đầu lâu và vong hồn bay đầy trời.

Ở cầu Vong Xuyên có rất nhiều vong hồn đang đứng, nhớ về người thân của mình.

Lẽ nào, mình chết rồi?

Không thể, làm sao có thể.

Một ma nữ với cái miệng đầy máu, lao tới Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh rút súng, bắn một phát vào ma nữ.

Không ngờ viên đạn bay xuyên qua ma nữ.

Ma nữ tóc rối bù, hai con mắt đỏ đầy máu, muốn ăn thịt nàng.

Dạ Phàm Linh không cẩn thận vấp phải cái đầu lâu dưới chân, té xuống đất.

Nhìn thấy ma nữ sắp nuốt chửng mình, Dạ Phàm Linh trong lúc bối rối, cầm đầu lâu ném về phía ma nữ.

Lúc này Ngưu Đầu – Mã Diện của địa ngục xuất hiện trước mặt, liếc nhìn nàng.

Ngưu Đầu mở miệng la mắng ma nữ: “Ngươi từ nơi nào tới? Quỳ xuống, mau trở về tầng 18 địa ngục.”

Ma nữ “gừ.gừ…” nằm trên đất la hét, nó bị ba quỷ sai bắt trở về tầng 18 của địa ngục.

Mã Diện cầm xích câu hồn nói: “Tuổi thọ cô ấy chưa tận, tại sao lại tới Âm Gian?”

Ngưu Đầu nói: “Đưa cô ấy trở về thôi, tránh bắt nhầm người, Diêm Vương sẽ đánh chết chúng ta.”

Dạ Phàm Linh được Ngưu Đầu Mã Diện đưa tới cầu Vong Xuyên, chuẩn bị ném nàng vào Vãng Sinh Đạo.

Vãng Sinh Đạo: là con đường dành cho quỷ đi tới nhân gian.

Dạ Phàm Linh thấy bên trong Vãng Sinh Đạo phát ra ánh sáng đỏ.

Ngưu Đầu nói: “Còn nhìn cái gì, đi vào đi!!”

Lúc này Hình Thiên xuất hiện, Hình Thiên ngăn cản Ngưu Đầu Mã Diện.

Hình Thiên chính là Thẩm Phán Quan, ông phụ trách phát xét người chết sẽ đi theo con đường nào.

Trong tay ông cầm một khẩu súng vàng.

Hình Thiên đứng trước mặt Ngưu Đầu Mã Diện, quay quay cây súng. Ngưu Đầu sợ hãi nói: “Hình Thiên đại nhân, xin tha mạng.”

Ông hét lớn một tiếng: “Chuyện này là thế nào, tại sao con người lại đến Âm Gian?”

Mã Diện quỳ xuống nói: “Hình Thiên đại nhân, chúng tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại đến được Âm Gian. Chúng tôi thấy tuổi thọ cô ấy chưa tận, nên chuẩn bị đưa cô ấy trở về.”

Hình Thiên nói: “Vãng Sinh Đạo là con đường dành cho quỷ, cô ta là người sao qua được? Cái này mấy ngươi còn không biết à!!!”

Ngưu Đầu: “Hình Thiên đại nhân, chúng tôi….”

Hắn không nói nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn Dạ Phàm Linh.

Hình Thiên nhìn Dạ Phàm Linh từ trên xuống dưới nói: “Khi còn sống cô là cảnh sát, còn làm rất nhiều việc tốt. Hồn phách của cô không nên ở Âm Gian, trở về đi.”

Nói xong, Hình Thiên phất tay áo, linh hồn Dạ Phàm Linh liền biến mất.

Bên tai Dạ Phàm Linh là tiếng gọi của Hoàng Tử Vi: “Phàm Linh, Phàm Linh, tỉnh lại.”

Nghe thấy âm thanh, nàng cố gắng mở mắt.

Dạ Phàm Linh bưng đầu: “Đúng là giấc mơ đáng sợ.”

Hoàng Tử Vi nói: “Bác sĩ nói cô đã không sao, nhưng trong cơ thể có cái gì đó. Cô cảm thấy sao rồi?”

Theo lời của cô, Dạ Phàm Linh nhớ tới người áo đen đã nói, trong cơ thể cô có cổ trùng vô hình.

Tối hôm qua, Dạ Phàm Linh bị người mặc áo đen dùng dao đâm.

Nàng bị người áo đen đâm một dao, máu tuôn ra.

Người áo đen rút dao ra, rồi lại muốn đâm thêm một dao.

Dạ Phàm Linh cắn răng rút khẩu súng bên hông, bắn vào cánh tay trái của người áo đen.

Người áo đen nhịn đau, cầm dao đâm tới, lần này người áo đen để luôn con dao trong người Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh lần nữa bắn một phát, trúng vào đùi phải người áo đen.

Nàng ôm vết thương, người áo đen bị thương ở đùi liền mở cửa sổ trốn đi: “Cô đã trúng cổ vô hình, sẽ không sống quá ba ngày, ha ha…..”

Chuyện này phải nói cho Hoàng Tử Vi sao?

Không được, không thể nói.

Dạ Phàm Linh thu hồi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Trong cơ thể tôi làm gì có thứ gì. Tổ trưởng, chắc bác sĩ chuẩn đoán nhầm thôi.”

Hoàng Tử Vi: “Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng bác sĩ đã kiểm tra ba lần, đều nói bên trong cơ thể cô có thứ gì đó.”

Dạ Phàm Linh: “Tôi thật sự không có sao.”

Hoàng Tử Vi cầm tay cô nói: “Cô đừng có cậy mạnh.”

Cổ vô hình bên trong Dạ Phàm Linh bắt đầu rục rịch.

Dạ Phàm Linh ôm đầu, đầu lại đau.

Nàng cảm giác đầu như muốn nổ tung.

Hoàng Tử Vi: “Tôi đi gọi bác sĩ, cô chờ tôi!”

Dạ Phàm Linh cắn môi đến bật máu, nàng vẫn ôm đầu chịu đựng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement