Truyện Dị Tủng - Lăng Phong Tuyết

Ads

Thời gian phá án còn 5 ngày.

Vụ án không có chút tiến triển, nếu không phá được vụ án này, tổ nữ trọng án có nguy cơ bị giải tán.

Cô thân là tổ trưởng, tuyệt đối không thể để tổ trọng án bị giải tán, thầm hạ quyết tâm nhất định phải dẫn dắt mọi người phá án.

Dù chính phủ đã tăng cường không ít tài chính cho thôn, nhưng người trong thôn Bình An cũng không phải giàu có gì. Người trong thôn Bình An, già thì dự trữ lương thực để bán lấy tiền, còn những người trẻ tuổi đều vào thành phố đi làm.

Sở trưởng thôn Bình An từ xa đã thấy hai người đến, hắn pha trà để lên bàn ăn, nghĩ tới cảnh sát thành phố đến cái thôn nhỏ bé này không dễ dàng, người ta đến phá án nên phải tiếp đãi chu đáo.

Đầu tiên sở trưởng bắt tay hai người nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã nghe từ cục trưởng Long Phi rồi.”

Hoàng Tử Vi cười nói: “Đồn trưởng khách sáo, lần này chúng tôi tới thôn Bình An để tìm hiểu vài chuyện.”

Đồn trưởng nói: “Các cô cứ hỏi, chỉ cần có thể tôi sẽ giúp.”

Dạ Phàm Linh liền lấy từ trong túi ra tấm hình của Diệp Lan.

Đồn trưởng cầm lấy nói: “Đây không phải là Diệp Lan sống ở đây sao?”

Dạ Phàm Linh gật đầu: “Đúng. Đây chính là Diệp Lan, cô ấy bị chết thảm trong căn nhà cô ấy thuê. Chúng tôi đang điều tra việc này.”

Đồn trưởng nhấp ngụm trà, nói tới hoàn cảnh Diệp Lan hắn liền thở dài.

Diệp Lan là dân trong thôn, ông nhìn cô từ nhỏ đến lớn.

Tính cách Diệp Lan khá kì lạ, bình thường rất ít tiếp xúc với người khác. Dân quê tư tưởng còn phong kiến, người trong thôn bảo tính tới vấn đề hôn nhân, nên cha mẹ cô cũng nghĩ tới. Khi tròn 18 tuổi, cô được gả cho cậu con trai chủ vườn nho Trương Phú Quý là Trương Miết Tam.

Cô nhất quyết không chịu cuộc hôn nhân này, người trong thôn đều biết Trương Miết Tam mê cờ bạc, hơn nữa chả bao giờ kiếm làm việc nghiêm túc, chả có ai muốn lấy một người như thế. Trương Miết Tam đến nhà của cô, lần đầu nhìn thấy liền thích, nên về nhà nói với cha rằng anh muốn cưới Diệp Lan.

Trương Phú Quý là người giàu trong thôn, ba ngày sau liền đưa sính lễ. Cha mẹ Diệp Lan là người nghèo, tất nhiên muốn làm thông gia với người có tiền.

Mẹ của cô vừa nhìn thấy Trương Phú Quý đem nhiều sính lễ qua nhà, trong lòng liền mừng rỡ, cảm thấy đời này khỏi lo cơm áo.

Ép buộc Diệp Lan lên xe hoa, Diệp Lan lau nước mắt mà đi theo Trương Miết Tam.

Sau khi cô cưới Trương Miết Tam cũng chẳng có hạnh phúc, Trương Miết Tam cả ngày toàn đánh chửi cô, nói cô là thứ hàng bỏ đi, không biết đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông.

Diệp Lan tự ái cao, làm sao chịu được những lời Trương Miết Tam xỉ nhục.

Tối đó đã nghĩ tới nhảy giếng tự sát, nhưng Trương Miết Tam về tới nhà kịp thời phát hiện, lại lôi cô ra đánh một trận.

Diệp Lan cả ngày bị đánh bị mắng sống dở chết dở, cô cảm thấy bản thân còn không bằng một con chó.

Vào buổi tối một ngày nào đó, Trương Miết Tam say đến bất tỉnh nhân sự.

Diện Lan thừa dịp gom quần áo, trốn khỏi làng chạy vào thành phố tìm việc.

Sau khi Trương Miết Tam biết Diệp Lan trốn lên thành phố, anh liền dò la, rất nhanh đã tìm thấy Diệp Lan.

Anh biết Diệp Lan đang làm bảo mẫu trong thành phố, một tháng kiếm hơn một ngàn.

Trương Miết Tam là con bạc, 2 3 ngày lại đi tìm Diệp Lan đòi tiền.

Đồn trưởng nói qua liền thở dài: “Số của Diệp Lan thật khổ, một đứa con gái sống trong thành phố đi làm đã cực khổ, còn suốt ngày bị chồng lấy tiền, còn bị đánh…..”

Dạ Phàm Linh nói: “Đồn trưởng, vậy ông có biết Trương Miết Tam ở đâu không?”

Đồn trưởng: “Hắn vẫn còn trong thôn, hôm qua còn thấy hắn đánh bài mà.”

Hoàng Tử Vi lấy giấy viết cái gì đó, một bên nghe đồn trưởng nói về vấn đề của Diệp Lan.

Trong lòng thầm phỏng đoán: 'có phải Trương Miết Tam giết Diệp Lan? Nhưng động cơ giết người là cái gì?'

Hoàng Tử Vi mở miệng nói: “Đồn trưởng, nhờ ông dẫn chúng tôi đến chỗ Trương Miết Tam.”

Đồn trưởng nói: “Trời đã tối, bằng không ngày mai tôi dẫn hai cô đi.”

Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: “Đồn trưởng, chúng tôi muốn đi bây giờ.”

Đồn trưởng lấy đèn pin cầm tay, đưa hai người đến nhà của Trương Miết Tam.

Nông thôn nên không thể so với thành phố, đường xá nhỏ lầy lội, đèn đường cũng không có.Ba người dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin đi trên đường, lòng bàn tay của đồn trưởng toát mồ hôi lạnh, bước nhanh hơn theo bản năng.

Buổi tối rất ít người ra ngoài, nhà nào cũng đóng chặt cửa.

Nhà của Trương Miết Tam nằm ở cửa thôn, nhà ba tầng, trong sân nuôi một con chó vàng, bên ngoài là một vườn nho lớn.

Trương Phú Quý dựa vào vườn nho này phát tài, ai ngờ con trai hắn lại là tên phá của.Cả ngày chỉ biết đánh bài, sắp đem bán hết tài sản.

Vừa bước tới cửa nhà Trương Miết Tam, con chó vàng liền sủa “gâu gâu gâu”.

Con chó sủa chừng 30 giây, thì Trương Miết Tam liền la hét bên trong. Dạ Phàm Linh hình như thấy vài bóng người.

Đồn trưởng đập cửa: “Trương Miết Tam mở cửa mau!”

Trương Miết Tam nói: “Ai đó, nửa đêm tới phá à.”

Trong phòng có bốn người đang vây quanh cái bàn, trên bàn có bộ mạc chược.

Thúy Hoa ngồi bên cạnh miết bài nói: “Bà đây lấy sắp có đủ bộ hoa, mấy người chuẩn bị tiền đi!”[Mình ko rõ về mạc chược, nên dịch bừa đấy >”<]

Lý Tứ ngồi đối diện nói: “Trương Miết Tam mò bài đi, la cái gì!”

Lúc này cửa lại có tiếng gõ, Trương Miết Tam hét lên: “Ai đó!”

Đồn trưởng nói: “Là đồn trưởng Lý, Trương Miết Tam mở cửa!”

Dạ Phàm Linh ho hai cái: “Nếu không mở, thì đạp cửa đi!”

Trương Miết Tam nghe thấy có người muốn đạp cửa, liền nháy mắt ra hiệu 3 người kia liền giấu hết tiền đi.

Mở cửa, đồn trưởng thấy vài người ngồi quanh cái bàn, trên bàn còn có mạc chược.

Đồn trưởng nói: “Trương Miết Tam, lại tụ tập cờ bạc à!”

Thúy Hoa liền nói: “Đồn trưởng, ông đừng có hiểu lầm, chúng tôi đánh chơi thôi.”

Lý Tứ đẩy bàn mạc chược nói: “Mất hứng, chúng ta về ngủ thôi!”

Ba người đứng dậy muốn đi, Trương Miết Tam cũng không cản được.

Trương Miết Tam tức giận nói: “Đồn trưởng, ông muốn làm gì. Đã khuya thế này còn làm phiền dân à.”

Đồn trưởng: “Đây là đồng chí cảnh sát tới từ thành phố, muốn tìm cậu hỏi vài thứ.”

Trương Miết Tam nghe thấy hai chữ cảnh sát, chân run lên một cái.

Hắn vờ bình tĩnh, lấy ra một điếu thuốc Trung Hoa châm lửa.

Dạ Phàm Linh: “Lúc 9h ngày 30 tháng 1, anh đang làm gì?”

Trương Miết Tam: “Ở nhà ngủ.”

Dạ Phàm Linh: “Lần cuối cùng anh gặp vợ anh là lúc nào?”

Trương Miết Tam: “Thứ tư tuần trước.”

Hoàng Tử Vi nhìn xung quanh nhà Trương Miết Tam, trong nhà rất bừa bộn, quần áo ném khắp nơi.

Trên bệ cửa sổ có một đôi giày thể thao vừa mới giặc sạch, đem phơi.

Tưởng không nắm được gì, nhưng trên giày thể thao còn dính chút cỏ.

Cô bước tới lấy găng tay ra, rút một miếng giấy vệ sinh lau dấu vết trên giày.

Dạ Phàm Linh: “Trương Miết Tam, vợ anh xảy ra chuyện, anh cùng chúng tôi đi xác nhận tử thi.”

Trương Miết Tam không tin nói: “Chị cảnh sát, cô nói cái gì vậy. Vợ tôi làm gì có chuyện được.”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Dạ Phàm Linh lấy ra một tấm ảnh: “Trương Miết Tam, đây là vợ của anh phải không? Cô ấy đã bị sát hại tại nhà cô ấy thuê.”

Trương Miết Tam nhận tấm hình, mắt liền ngấn lệ, càng khóc càng dữ.

Hoàng Tử Vi ghé vào tai Dạ Phàm Linh nói: “Hỏi Trương Miết Tam như vậy cũng không được gì, chúng ta cứ bí mật theo dõi hắn, chắc sẽ có manh mối.”

Dạ Phàm Linh gật đầu, cất lại giấy viết.

Ba người ra khỏi nhà Trương Miết Tam, trở về đồn cảnh sát thôn.

Trong đồn cảnh sát, Dạ Phàm Linh pha một ly trà sữa.

Nàng cầm lấy bút ký ngồi đối diện với Hoàng Tử Vi nói: “Cô không cảm thấy Trương Miết Tam khóc rất giả à? Cô nghĩ một tên đàn ông làm gì khóc dữ như vậy, hơn nữa Trương Miết Tam bình thường đánh đập Diệp Lan, sao lại có phản ứng như thế được.”

Hoàng Tử Vi cười nói: “Không ngoài dự đoán, sáng mai chúng ta lại tới nhà hắn, cô sẽ rõ.”

Sáng sớm hôm sau, 8 giờ.

Từ lúc Trương Miết Tam bị cảnh sát hỏi thăm, trong lòng liền sợ sệt.

Sáng sớm anh ra cửa thôn mua ly sữa đậu nành về, miệng ngậm bánh quẩy, nhưng cảm thấy ăn uống chả dễ chịu chút nào.

Hai người núp trong bóng tối theo dõi Trương Miết Tam, Trương Miết Tam cũng không nghĩ tới cảnh sát sẽ theo dõi hắn.

Anh sờ soạn chìa khóa, mở cửa.

Trương Miết Tam lặng lẽ đi tới giường, phía dưới gối có một cái chìa khóa.

'Chìa khóa này xem ra không thể giữ lại, lỡ cảnh sát tìm thấy thì sao?'

Anh vừa nghĩ tới, liền đem chìa khóa tới giếng định ném xuống, Dạ Phàm Linh liền phóng tới.Chắn phía trước Trương Miết Tam, Dạ Phàm Linh cướp lấy chìa khóa.

Hoàng Tử Vi lúc này đi ra nói: “Trương Miết Tam, chìa khóa này anh lấy từ trên cổ vợ mình phải không?”

Thi thể Diệp Lan từng hiện lên một vết đỏ nhạt.

Một lời nói rõ, Trương Miết Tam tâm trạng đã lo lắng sẵn.

Anh nói: “Không phải tôi giết cô ấy, không phải tôi.”

Dạ Phàm Linh: “Theo tôi đến cục cảnh sát hình sự.”

Phòng hỏi cung cục cảnh sát hình sự.

Trương Miết Tam mang còng tay, ngồi đối diện hai người. Hắn cúi đầu không nói gì.

Hoàng Tử Vi đưa đến hình ảnh dấu giày số 42 ở hiện trường, nói: “Trương Miết Tam, trải qua giám định của khoa kỹ thuật, dấu giày của anh khớp với dấu giày có ở hiện trường, chứng tỏ anh từng tới nhà Diệp Lan. Anh làm gì?”

Trương Miết Tam run chân nói: “Không phải tôi, tôi chỉ tìm cô ấy để vòi tiền. Tôi không có giết cô ấy.”

Dạ Phàm Linh lấy ra chìa khóa đặt lên bàn: “Chìa khóa này anh giải thích thế nào? Dấu vết trùng với vết trên cổ của Diệp Lan.”

Biết không tránh khỏi liên quan, Trương Miết Tam ngẩng đầu lên.

Trương Miết Tam: “Tôi nói, người giết cô ấy không phải tôi. Cô ấy là vợ tôi, sao tôi có thể giết được.”

Hoàng Tử Vi lạnh lùng nói: “Nói!”

Trương Miết Tam nhớ lại tối ngày 30.

Khoảng 8h tối, hắn đến thành phố tìm Diệp Lan, vừa mở cửa ngay lúc Diệp Lan đang lên mạng.

Hôm đó hắn thua bạc, tâm trạng không tốt, vừa há mồm đã đòi tiền Diệp Lan.

Diệp Lan không chịu, hắn liền đánh Diệp Lan, còn dùng sức kéo đứt chìa khóa cô ấy đeo ở cổ.

Cô ấy bắt đầu khóc lóc, Trương Miết Tam thì mặc kệ rời đi.

Trương Miết Tam nói xong: “Chị cảnh sát, tôi thật không có giết Diệp Lan! Lúc đó tôi đi, còn thấy cô ấy đứng dậy.”

Lúc này, Vạn Hiểu Sương đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Vi cái gì đó.

Giám định được vài dấu vân tay trên dao gọt hoa quả, một là người chết, một của hung thủ.

So sánh, không trùng khớp với vân tay của Trương Miết Tam.

Trong tay áo Diệp Lan phát hiện tóc của đàn ông, nhưng cũng không phải của Trương Miết Tam.

Suy đoán ban đầu, khi hung thủ dằn co với Diệp Lan đã vô tình bị kéo đứt.

Trương Miết Tam từng tới hiện trường, nhưng hung thủ không phải hắn.

Vụ án lần nữa rơi vào bế tắc.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement