Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)

Ads
Tiêu Tiếu Tiếu ngủ chập chà chập chờn, không hề sâu giấc, chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi. Kiều Vân Tiêu vẫn ở bên, trực trước giường bệnh, thấy cậu ấy ra mồ hôi là lại lau. Trong khoảng thời gian đó, trợ lý tập đoàn có tới một lượt, mang theo một tập tài liệu. Lúc ký tài liệu Kiều Vân Tiêu rất chuyên chú. Cố Sơ đem hoa quả đã gọt xong đặt ở đầu giường. Khi nhìn gương mặt hơi nghiêng của Kiều Vân Tiêu, cô chợt nhận ra người đàn ông trước mặt không còn là anh trai hàng xóm mà cô thân thiết nữa. So với trước đây, bây giờ anh hẳn đã là một người trưởng thành không cho phép người khác thách thức lòng tự trọng, tự do và quyền lực của mình.

Khi Tiếu Tiếu tỉnh giấc, Kiều Vân Tiêu luôn đặt tài liệu qua một bên, hạ giọng vỗ về cậu ấy. Người trợ lý bên cạnh nhìn mà khó hiểu, len lén quan sát Cố Sơ rồi lại liếc sang Tiêu Tiếu Tiếu đang nằm trên giường. Cô ấy đã theo Kiều Vân Tiêu bao năm nay, hiểu rõ suy nghĩ của anh nhất. Từ trước đến này người sếp của mình vẫn luôn không thể yên tâm về cô con gái nhà họ Cố, sao giờ lại đổi người rồi?

Khi Tiêu Tiếu Tiếu tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Trời đêm hôm nay không đẹp lắm, vì ánh trăng quá nhợt nhạt, cứ khiến Cố Sơ liên tưởng tới gương mặt của Tiếu Tiếu. Mỗi lần thức giấc cậu ấy lại phải xem Cố Sơ có ở đó không, nếu không sẽ căng thẳng, thế nên dù Cố Sơ có muốn dành không gian riêng cho Kiều Vân Tiêu thế nào đi nữa cũng vô ích. Cô cảm thấy tâm trạng của Tiếu Tiếu lúc này có chút thất thường.

Nhưng khi đối mặt với Kiều Vân Tiêu, rõ ràng Tiêu Tiếu Tiếu không còn ‘mê đắm’ như trước, lại hỏi một cách kỳ lạ: Sao vẫn còn ở đây? Anh làm việc đi, em không sao.

Mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy Kiều Vân Tiêu bên cạnh, cậu ấy lại hỏi một lần.

Sau đó Kiều Vân Tiêu lại nhẫn nại trả lời: Không sao, anh ở đây với em.

Khoảng hơn mười giờ, nhiệt độ của Tiêu Tiếu Tiếu lại tăng lên. Cố Sơ đo giúp, 39 độ. Nghĩ tới chuyện Tiếu Tiếu lo lắng cơ thể mình bị viêm, cô không dám lần lữa quá lâu vội gọi bác sỹ trực ban tới. Bác sỹ đo lại nhiệt độ lần nữa rồi tiêm thuốc tiêu viêm và hạ sốt cho cậu ấy, lại truyền thêm một chai nước để bổ sung dinh dưỡng, như thế cơn sốt mới ngừng. Kiều Vân Tiêu bận rộn trước sau, Cố Sơ chứng kiến hết cả. Một cậu chủ Kiều sinh ra đã được ăn sung mặc sướng đã bao giờ hết lòng chăm sóc người khác như thế?

Mặt Tiêu Tiếu Tiếu hơi đỏ, không phải vì nhìn thấy Kiều Vân Tiêu, chỉ đơn thuần là vì sốt. Đợi nhiệt độ của cậu ấy ổn định một chút, Kiều Vân Tiêu vặn tối đèn đầu giường đi một chút, bỗng nghe thấy Tiếu Tiếu gấp gáp nói: “Đừng, bật đi.”

Kiều Vân Tiêu sững người.


Tiêu Tiếu Tiếu yếu ớt đáp một câu: “Đừng để phòng tối quá…”

“Được.” Kiều Vân Tiêu giơ tay lên vặn sáng ngọn đèn.

Cố Sơ nhìn thấy cảnh này, chợt nhớ tới thói quen ngủ của Lục Bắc Thần. Anh rất sợ ánh sáng, cho dù chỉ là một chút rất nhỏ nhặt. Bây giờ nhiều gia đình để tiện cho việc thức dậy vào ban đêm đều sẽ chọn lựa lắp đặt bảng công tắc hoặc điều khiển từ xa dạ quang. Nhưng ở chỗ ở của anh chưa bao giờ nhìn thấy đồ vật nào có dạ quang, rèm cửa càng phải là loại vải dày có thể che nhiều ánh sáng nhất.

Con người ta chỉ khi đã từng trải qua một sự tổn thương hoặc khiếp sợ nặng nề mới có yêu cầu khác người thường về ánh sáng, ví dụ như sợ bóng tối, cho dù đi ngủ cũng phải bật đèn, hoặc ví dụ như sợ ánh sáng, lúc ngủ nhất định không được có một chút ánh sáng nào. Tiêu Tiếu Tiếu thuộc trường hợp thứ nhất, tâm lý của cậu ấy rất dễ hiểu, bị bắt cóc trong phòng tối nhiều ngày, cậu ấy mang một niềm khao khát mãnh liệt với ánh sáng, vì nếu có thể nhìn thấy ánh sáng tức là đã được cứu, thế nên bây giờ cậu ấy nảy sinh cảm giác sợ hãi bóng đêm. Nhưng Lục Bắc Thần thì sao? Anh chưa từng giải thích với cô vì sao lại sợ ánh sáng như vậy. Cô cũng thử hỏi nhưng anh giữ kín như bưng. Cô đoán rằng khả năng lớn là có liên quan tới trải nghiệm nghề nghiệp của anh, anh nhất định đã từng gặp chuyện gì đó khó quên.

Nghĩ đến thất thần, đến nỗi Kiều Vân Tiêu gọi cô rất nhiều tiếng cô mới nghe thấy. Kiều Vân Tiêu hạ thấp giọng: “Mệt rồi phải không? Em về nghỉ đi. Anh thấy mấy vệ sỹ kia lại tới rồi, có họ đưa em về anh cũng yên tâm.”

Cố Sơ liếc nhìn ra cửa phòng. Qua lớp kính thủy tinh có thể thấy một người đàn ông đứng bất động ngoài đó. Cô biết người này, là một trong số các vệ sỹ mấy ngày nay đều trực trước cửa nhà cô. Kiều Vân Tiêu vừa ra ngoài lấy nước nóng, có lẽ đã nhìn thấy cả những người khác. Cô khẽ thở dài một tiếng rồi lại quay về nhìn Tiếu Tiếu, cậu ấy đã yên giấc rồi.


“Cô ấy ngủ rồi, không sao, còn có anh.” Kiều Vân Tiêu cũng quay đầu lại nhìn và nói.

Cố Sơ nhìn giờ, nghĩ bụng chỉ có thể có một người ở lại đây. Nếu cô ở lại thì đồng nghĩa với việc đêm nay Kiều Vân Tiêu phải thức trắng. Rồi lại cảm thấy lần này Tiếu Tiếu ngủ khá say, có lẽ sẽ không thức giấc nữa, cô bèn gật đầu, nói: “Vậy ngày mai em lại qua thăm cậu ấy, mang cả đồ ăn sáng cho hai người nữa.”

“Không phải em sắp thi rồi à? Nên chuyên tâm ôn tập là hơn.” Kiều Vân Tiêu dịu dàng nói.

“Nhưng mà…”

“Ở đây có anh mà.” Kiều Vân Tiêu nói: “Cô ấy đâu thể dính lấy em cả đời được? Yên tâm đi, có tình hình gì anh sẽ gọi điện cho em.”

Cố Sơ thở dài nặng nề.

“Về đi.”

Cuối cùng, Cố Sơ trở về xe của vệ sỹ. Quả nhiên đúng như Kiều Vân Tiêu nói, có bốn người lặng lẽ tới, một xe hai người. Cô ngồi trên chiếc xe có biểu tượng nữ thần vút bay, dựa lưng vào ghế rồi mới thực sự cảm thấy mỏi mệt. Không còn lo lắng nữa, chỉ đơn thuần là mệt mỏi.

Xe đi qua trung tâm náo nhiệt, thành phố không đêm vẫn đang trong tiết tấu cuồng điên. Khi đợi đèn xanh, xe vượt qua một đám nam nữ cười hi hi ha ha, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Qua ô cửa kính loang lổ ánh đèn hoa của thành phố, Cố Sơ lại nhìn thấy con đường Hoài Hải. Ở nơi đây cô cũng đã từng có thời xuân trẻ.

Cô nỗng chốc không muốn về nhà lắm, rất muốn xuống xe, cứ thế men theo ánh trắng chậm rãi thơ thẩn dạo bước. Vệ sỹ sau khi nghe xong yêu cầu của cô thì lắc đầu: “Không được, anh Lục đã dặn dò đón cô rồi thì về thẳng nhà.”

“Còn sớm mà…”

“Không sớm nữa rồi thưa cô Cố, sắp nửa đêm rồi.” Người vệ sỹ ngồi trên ghế lái phụ nói.

Cố Sơ cắn môi, không nói thêm nhiều nữa. Mặc dù biết Lục Bắc Thần đang lo lắng cho an nguy của cô, nhưng cẩn trọng đến mức này cô cứ cảm thấy hơi quá. Cô đút hai tay vào túi, lúc di động rung lên cũng làm cả những ngón tay đau nhức. Trái tim cô chợt run lên, phản ứng đầu tiên là Tiếu Tiếu lại có chuyện gì. Rút di động ra xem, thì ra là Lục Bắc Thần gọi tới.

Cảm giác căng thẳng bất chợt tan biến.

Cô dựa lại vào ghế, nhận máy.

“Alô…” Thanh âm mềm nhũn.

“Về tới nhà chưa?”

Về đêm, đôi tai nhạy cảm và uể oải, nghe được giọng nói như có từ tính của Lục Bắc Thần, bao nhiêu mệt mỏi của cô bỗng biến đâu hết. Cô lười biếng đáp: “Vẫn chưa.”

“Vừa rời khỏi bệnh viện à?”

“Ừm.”

“Tiếu Tiếu sao rồi?”

Cố Sơ khẽ thở dài: “Ngủ rồi, ban nãy còn sốt cao, cũng may hạ sốt nhanh.” Rồi cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì thầm: “Thật ra em rất muốn ở lại qua đêm.”

Đầu kia, Lục Bắc Thần cười khẽ: “Trợ lý Cố à, em hãy công bằng một chút đi. Lúc sếp của em nhập viện chẳng thấy em lo lắng bao giờ.”

“Làm sao anh biết em không lo lắng?” Cố Sơ bĩu môi, có chút nũng nịu.

Lục Bắc Thần hạ thấp giọng, như vậy thanh âm có chút gợi cảm, mệt mỏi, lại có chút xấu xa: “Nếu trí nhớ của anh không tệ, chính anh là người lết cơ thể bệnh tật dầm dề chủ động đuổi tới Hạ Môn.”

Cố Sơ lập tức phì cười thành tiếng.

Còn Lục Bắc Thần sau khi nghe thấy tiếng cười của cô rõ ràng cũng nhẹ nhõm hơn, cũng cười khẽ, lát sau anh hỏi: “Đỡ buồn chưa?”

Cố Sơ cảm động, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng. Được một lát, cô lại cố tình nói: “Em vui không phải vì công lao của anh đâu. Tối nay Kiều Vân Tiêu ở lại bệnh viện, em yên tâm rồi, thế nên tâm trạng mới tốt.”

“Tốt.” Bên kia khẽ cười.

“Hử?”

“Ý của anh là có anh ta chăm là tốt.” Lục Bắc Thần nói.

Cố Sơ nhướng mày: “Thái độ của anh lạ lắm.”

“Chỉ cần không quấy rầy em, anh ta chăm ai cũng được.”

Cố Sơ lại không nhịn được cười, lẩm bẩm: “Quỷ hẹp hỏi.”

Bầu không khí về đêm luôn khiến trái tim người ta yếu mềm. Di động được áp chặt bên tai, nghe giọng anh có thể giả vờ như anh đang ở bên. Cô trầm mặc một lúc, nghe tiếng cười trầm ấm của anh còn có thể nghe được tiếng thở khe khẽ của anh. Cảm giác này rất kỳ diệu. Cô những tưởng anh sẽ nói mấy lời ngọt ngào gì đó, ai ngờ anh nói: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện của Tiếu Tiếu đã có Kiều Vân Tiêu, em đừng quá lo lắng.”

“Em còn đi đâu được, em còn chưa bị ai bắt cóc thì đã bị đám vệ sỹ của anh cầm tù trước rồi.” Cố Sơ cố tình trách móc.

Lục Bắc Thần vẫn cười từ đầu tới cuối: “Sai rồi, em bị anh giam cầm đấy chứ.”

“Tự mãn.” Cố Sơ xì một tiếng.

Cô lại chuyện trò với anh thêm mấy câu. Sau khi ngắt máy thì họ cũng gần về tới nhà. Đút di động vào túi, Cố Sơ khẽ thở hắt ra. Thật ra cô rất muốn hỏi Lục Bắc Thần có bắt được kẻ bắt cóc Tiếu Tiếu không, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi thành lời. Chuyện vụ án cô tin rằng anh sẽ dốc hết sức. Cô không hỏi không phải vì không quan tâm, chỉ là không muốn tạo áp lực cho anh. Đối với anh năng lực của anh, Cố Sơ luôn tin tưởng hết mực.



Chứng cứ mà Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều cung cấp vô cùng bất lợi với Thịnh Thiên Vỹ. Còn bên này, Lăng Song và Hứa Đồng cũng đã lần lượt làm xong nhận diện gương mặt. Mặc dù Lăng Song khá mơ hồ về dáng mạo của người bảo vệ nhưng liên quan tới tiền đồ và số phận của mình, cô ấy cũng coi như đã vắt óc suy nghĩ. Cuối cùng, cảnh sát Bắc Kinh thông qua việc xác nhận của phía Thượng Hải đã tìm được đám người bị đánh trong quán bar rồi tìm được xưởng sửa xe, sau đó lại lần lượt điều tra những bảo vệ ở khu vực xung quanh nhà Bàng Thành, chứng thực được rằng tối đó Lăng Song đích thực rời khỏi nhà Bàng Thành rất nhanh. Mùi nước hoa trên vòi rửa tay theo như Lăng Song nhớ lại, tối đó sau khi băng bó xong vết thương cho Bàng Thành, đúng là cô ấy đã vặn vòi nước ra để rửa tay.

Còn Hứa Đồng đã lắp ghép ra được hình ảnh bà lão. La Trì cầm hình ảnh lên xem, chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, những cơn gió u ám cứ phần phật thổi qua…

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement