Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)

Ads
Sắp xếp lại tình tiết vụ án là một chuyện rất tàn nhẫn, đầu tiên yêu cầu người nghe phải có khả năng tiếp nhận tâm lý mạnh mẽ. Lưu Kế Cường, Khương Đinh và Tiêu Tuyết, bản chất nhân tính càng lúc càng khiến người ta rùng mình khiếp sợ cũng đã khiến Cố Sơ sửng sốt. Cô ngồi bất động ở đó lắng nghe, dường như cảm thấy ngón tay lạnh ngắt, sau đó là tới sống lưng, cuối cùng, cái lạnh ấy bò thẳng vào tận trong tim.

Sau đó dạ dày nôn nao, trong hơi thở dường như ngập tràn mùi tanh nồng của máu.

Ngoài vị tanh trong tưởng tượng, còn có mùi café nồng nàn. Cô quay đầu, thấy Lục Bắc Thần đang chậm rãi uống café, điệu bộ cùng vẻ mặt kia đâu giống tới nghe một vụ án, giống như đang ung dung thưởng thức một bộ phim điện ảnh trong rạp chiếu phim tư nhân hơn.

Anh quả thực có thể nuốt trôi.

Nhưng cũng kỳ lạ thật. Vào cái đêm đối đầu với Lưu Kế Cường, Lục Bắc Thần tựa như một người đã được chứng kiến hiện trường vụ án vậy, lại nói trúng phóc tình tiết của cả vụ án. Suy nghĩ của người này phải chặt chẽ đến mức nào, ánh mắt phải cay độc đến mức nào mới có thể làm được như vậy? Nghĩ tới đây, cô bất giác rùng mình.

Anh từng nói trên đời này lòng người là thứ không thể nhìn trực diện nhưng anh lại nhất quyết muốn làm người dòm ngó nhân tâm ấy.

Vì vậy, từ lâu anh đã luyện cho mình trở thành một thành trì kiên cố, không gì phá vỡ được.

Nhân tính được bọc lớp áo văn minh bên ngoài. Xã hội càng phát triển thì nhân tính lại càng được bao bọc kín kẽ. Thứ không được nhìn thấy ánh sáng, lâu dần rồi cũng sẽ biến chất, giống như nhân tính vậy. Nó đã trồng một hạt mầm trong hoàn cảnh tăm tối đó, hạt mầm muốn được nảy lên nhưng cuối cùng lại vì thiếu dưỡng chất và nước mà khô héo, nấm mốc, thối rữa. Cái thối nát ấy dần dần ngấm vào cả nhân tính, cuối cùng nó trở thành một thứ không thể gặp ai.

Lục Bắc Thần chính là người chỉ cần dựa vào một con dao giải phẫu là lập tức có thể tách bỏ lớp ngoài vàng ngọc, nhìn sâu vào nội tâm thối nát.

Cô nên tránh xa con người này.


Hoặc là nói phàm là phụ nữ đều nên tránh xa người đàn ông như Lục Bắc Thần. Anh đang nhìn bạn, thật ra phần nhiều là đang nhìn thấu nhân tính của bạn, sự sắc bén nhạy cảm của người đàn ông này khiến người ta khiếp sợ. Nhưng con người chính là như vậy, càng nguy hiểm lại càng say mê, bao nhiêu người điêu đứng vì Lục Bắc Thần như thế cũng không phải không có lý do.

"Em có thể không nghe không?" Rất lâu sau, cô hỏi một câu.

Loại chuyện này cô tình nguyện đọc phần tổng kết cuối cùng. Một Lưu Kế Cường quần là áo lượt, một Tiêu Tuyết chói lọi vẻ vang, một Bạch Đông tiền đồ rộng mở, một Khương Đinh vô tội chết thảm, một Thường Quân si tình chờ đợi. Lột bỏ lớp áo ngoài của những người này ra đều ẩn giấu những ích kỷ, tham lam và những lệch lạc thực tế đến đáng sợ mà không ai hay biết.

Lục Bắc Thần ngồi rất gần cô, quay đầu liếc cô một cái, khóe môi hơi rướn lên: "Không được!"

Trả lời thẳng thắn như vậy đã bác bỏ lời thỉnh cầu của cô.

"Em tưởng nhân tính đẹp lắm sao?" Anh lại nói, trong ngữ điệu nhạt nhòa thấm chút bi thương, lại toát ra một vẻ điềm đạm như đã nhìn thấu những thất thường trên đời này: "Chỉ cần có lòng ích kỷ thì nhân tính sẽ nhuốm bụi. Trên đời này có ai không ích kỷ đây?"

Cố Sơ kinh hoàng vì câu nói này của anh.

Phải, có ai sống trên đời lại không ích kỷ chứ? Nhân tính vốn dĩ đã yếu ớt. Dù lớn hay nhỏ nó cũng nằm trong bản thân mỗi người, muốn trốn không được, muốn chạy chẳng xong.

Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát tiếp tục hỏi: "Trong khoảng thời gian này, các người không hề tiếp xúc với Bạch Đông?"

Lưu Kế Cường lắc đầu: "Cũng mãi về sau tôi mới biết Bạch Đông là anh trai của Khương Đinh."

Theo lời khai của Bạch Đông, Tiêu Tuyết quả thực từng vì Lưu Kế Cường mà chia tay với Khương Đinh. Có một khoảng thời gian Khương Đinh thẫn thờ ngơ ngẩn như ma, ngày ngày dọa sống dọa chết, thậm chí còn viết cả di thư. Người nhà có một thời gian rất lâu không liên lạc được với cậu ta, cuối cùng mới lật ra được di thư rồi đi báo án, sau đó phát hiện được thi thể. Thi thể đó cuối cùng được điều tra ra là bị chết đuối, thế nên người nhà Khương Đinh từ đầu tới cuối vẫn cho rằng Khương Đinh tự sát.

Bạch Đông cũng cho là như vậy, vừa có di thư lại vừa tìm được thi thể một cách trùng hợp. Chỉ có điều, anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tiêu Tuyết mà thôi.

Lưu Kế Cường hoàn toàn không hay chuyện Khương Đinh từng viết di thư, có lẽ hắn ta cũng không ngờ khi ấy lại xuất hiện một cái xác tạm thời cứu mình. Hủy xác Khương Đinh đã là giới hạn của hắn ta rồi. Điều hắn ta nghĩ là một khi thi thể không còn nữa, dù cảnh sát có thần thông quảng đại cũng không thể điều tra ra chuyện này.

"Về sau thì sao?" Cảnh sát truy hỏi.

Nét mặt Lưu Kế Cường phức tạp, rất lâu sau mới lên tiếng: "Về sau, Tiêu Tuyết như biến thành một con người khác vậy, cô ta càng nổi tiếng thì lại càng không coi tôi ra gì, thậm chí còn lợi dụng chuyện của Khương Đinh để ép tôi ly hôn."

Tiêu Tuyết mê mẩn trong danh vọng và vinh quang bắt đầu khống chế ngược lại Lưu Kế Cường. Cô ta như một con quỷ hút máu, không ngừng rút cạn tiền bạc của hắn, lần nào cũng đem cái thóp Khương Đinh ra để dồn ép Lưu Kế Cường. Sau này Lưu Kế Cường ly hôn, nhưng chần chừ mãi vẫn không lấy Tiêu Tuyết vì hắn ta cảm thấy cô ta điên rồi.

"Nếu không vì sự xuất hiện của Tư Tư, tôi nghĩ rất có thể tôi sẽ bị Tiêu Tuyết bức bách tới phát rồ mất, tới lúc đó kể cả Bạch Đông không ra tay, có lẽ tôi cũng sẽ giết chết cô ta." Nói tới đây, ánh mắt Lưu Kế Cường chợt lạnh đi, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại: "Tôi rất muốn dốc lòng thương yêu Tư Tư, tiếc là cô ấy cũng không thật lòng thật dạ yêu thương tôi, có lẽ không khác gì Tiêu Tuyết, cô ấy chỉ yêu tiền của tôi mà thôi."

Cố Sơ như bị ai tát một cái rất mạnh vào tai, phẫn nộ cũng từ đó nảy sinh, cô vô thức cuộn chặt tay lại. Nhưng người đàn ông bên cạnh thong thả vắt ngang cánh tay qua, vỗ nhè nhẹ mấy cái lên bả vai cô, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại.

Giây lát sau, Cố Sơ mới đè nén được cảm giác muốn xông vào phòng thẩm vấn chửi Lưu Kế Cường là kẻ mặt người dạ thú.

"Sau khi tôi chia tay với Tiêu Tuyết, cô ta vẫn quấn lấy tôi. Tôi biết cô ta không nỡ rời xa một chỗ dựa như tôi." Lưu Kế Cường cười khẩy: "Nhưng tôi thực sự chán ngấy cô ta rồi, nhất là mấy yêu cầu biến thái của cô ta. Tôi trở về Quỳnh Châu, một là để tránh mặt Tiêu Tuyết, hai là để ở bên cạnh Tư Tư. Ai ngờ Tiêu Tuyết lại đột xuất đổi địa điểm biểu diễn, thay xuất phát điểm thành Quỳnh Châu."

"Thế nên khi cô ta tới Quỳnh Châu đã không liên lạc với anh nhưng anh thì không nhận điện thoại?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi trốn cô ta còn chẳng kịp, càng không thể nhận điện thoại của cô ta." Lưu Kế Cường hừ một tiếng: "Tới tận khi tin tức cô ta bị sát hại đồn ra ngoài, tôi sợ các người phát hiện ra nhiều chuyện hơn nên tìm cơ hội tới biệt thự của Tiêu Tuyết lấy cây đàn vĩ cầm ấy đi."

"Tại sao lúc đó không lấy luôn cả bức tranh trên tường đi?"

Lưu Kế Cường thở dài: "Lúc đó tôi bị Tư Tư bám riết. Lúc định lấy bức tranh đi thì cô ấy cũng liên tục gọi điện thoại tới, tôi sợ gây ra phiền phức thế nên lúc đó chưa lấy bức tranh đi."

La Trì ngồi trong phòng quan sát thổn thức.

Bạch Đông hiểu lầm Khương Đinh tự sát vì Tiêu Tuyết nên mới giết hại Tiêu Tuyết, không ngờ đã hoàn toàn lật ra cả sự thật Khương Đinh bị sát hại.

Nhân tính khiến người ta thất vọng nhường nào.

Nghe xong lời khai của Lưu Kế Cường, Bạch Đông và Thường Quân, cả câu chuyện đã hiện rõ từ đầu tới cuối trong đầu Cố Sơ. Cô cảm thấy bí bách, lồng ngực khó chịu, không sao thở hắt ra được. Vì Tiêu Tuyết, hơn cả là vì Tư Tư.

Vụ án của Tiêu Tuyết kéo theo sự chú ý của quá nhiều người.

Hung thủ Bạch Đông đã bị bắt, đám fan hâm mộ biết được chuyện này chỉ hận không thể chửi rủa ba ngày ba đêm, nhưng việc bắt giữ Lưu Kế Cường sẽ vạch trần hình tượng của Tiêu Tuyết thế nào đây? Đây không phải là việc cô cần quan tâm, càng không phải chuyện Lục Bắc Thần sẽ nhúng tay vào quản, chắc hẳn ông bà Tiêu đã chạy vạy khắp nơi rồi.

Lúc sắp lên xe, La Trì gọi giật Lục Bắc Thần lại.

Cố Sơ đi bên cạnh Lục Bắc Thần, chưa lên xe ngay. La Trì bước tới, liếc nhìn Cố Sơ rồi quay sang Lục Bắc Thần: "Có tiện nói đôi ba câu không?"

"Nói đi."

La Trì liếm liếm môi: "Nghe ý của Lưu Kế Cường thì người khiến Tiêu Tuyết khó quên là..."

Cố Sơ ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần. Cô đang chờ đợi câu trả lời của anh, trái tim có chút hoang mang bất an.

Nhưng anh đáp rất bình thản: "Là em trai tôi."

Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim đập 'thịch' một cái.

"Vậy..." La Trì hắng giọng, vò đầu bứt tai: "Quan hệ giữa Tiêu Tuyết và em trai cậu là?"

"Chuyện này đâu liên quan gì tới vụ án?" Lục Bắc Thần hững hờ nói.

Tuy rằng bình thường La Trì thân thiết với Lục Bắc Thần nhưng dù gì đây cũng là chuyện dính líu tới nhà họ Lục, lại có liên quan mật thiết tới Lục Bắc Thần, nên khi hỏi anh ấy đương nhiên cũng thận trọng hơn một chút. Nhưng bị Lục Bắc Thần chặn họng như vậy, anh ấy cũng từ bỏ luôn. Đúng như cậu ấy nói, chẳng liên quan gì tới vụ án.

"Vậy thì tốt." Anh ấy hơi ngượng ngập: "À đúng rồi, phá được vụ án của Tiêu Tuyết, cậu là công thần, ý của cấp trên là định mời cậu một bữa."

"Không cần đâu, đây là công việc của tôi." Lên xe rồi, Lục Bắc Thần lại buông thêm một câu ra ngoài cửa sổ: "Cậu thay mặt là được rồi."

La Trì câm nín, đuổi theo: "Còn bắt tôi nhắc cậu mấy lần nữa đây. Đây là Trung Quốc, có những mối quan hệ cậu phải..."

"Tôi trước nay chỉ lo liệu quan hệ với người chết, không quan tâm được tới người sống." Lục Bắc Thần ngắt lời La Trì rồi ra lệnh cho tài xế: "Lái xe!"

Để lại cho La Trì một đám khói xe mù mịt.

Cố Sơ quay đầu nhìn La Trì, điệu bộ đứng chống hông của anh ấy khiến người ta rất thông cảm. Cô không biết sao người đàn ông bên cạnh mình có thể nhẫn tâm như thế. Một lúc sau, cô khẽ lên tiếng: "Thật ra La Trì nói cũng không sai."

"Vậy về sau mấy chuyện này để em lo liệu nhé?" Lục Bắc Thần nhìn cô nửa đùa nửa thật.

Cô há hốc miệng, còn chưa trả lời đã thấy nụ cười của anh rộng thêm rồi anh ghé sát gần cô, thấp giọng nói: "Tôi không nỡ đâu."

Cô bối rối, lập tức đẩy anh ra.

Anh không nhân cơ hội sát gần nữa, chỉ nhìn cô, cười khẽ.

"Thế còn thi thể được vớt lên đó thì sao?" Cố Sơ nhìn anh mà lòng hoang mang rối bời, vội vàng chuyển đề tài.

Lục Bắc Thần vươn vai một cái cho thoải mái, lúc hạ xuống cũng nhân thể khoác lên vai Cố Sơ, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi nói: "Đích thực là một thi thể bị chết đuối, trước đây có người nhà báo án vẫn chưa tìm được, cảnh sát phụ trách tiếp nhận vụ án đã thông báo cho người nhà rồi."

Cố Sơ không né tránh. Không gian trong xe có hạn, anh muốn lợi dụng giở trò, cô còn biết trốn đi đâu, nhưng cô đã nhân câu nói đó của anh để khéo léo biểu đạt suy nghĩ của mình: "Việc này nói lên một triết lý. Có những chuyện tưởng chừng có thể giấu giếm, thực ra chỉ là một cách của ông trời để chân tướng được tiết lộ triệt để hơn mà thôi."

~Hết chương 154~

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement