Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark

Ads

Tác giả: Slaydark

Dương vác khúc gỗ lớn đến một khu đất trống đang được Tích Thi dọn dẹp để xây nhà ở tạm.

Tịnh Nghiên thì đang mài đá cho sắc bén để làm thành dao, rìu và vài mũi giáo để phòng thân.

Không dùng được linh lực nên cả bọn cần chuẩn bị kĩ lưỡng để có thể sinh tồn.

Ném khúc gỗ xuống, Dương cởi phăng cái áo ướt đẫm mồ hôi ném vào một góc. Thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức đến khó chịu, vì không có linh lực nên ba người không có cách nào khác ngoài cố gắng chịu đựng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi cũng cố chống chọi cơn nóng, nhưng đối với hai nàng, cơ thể nhễ nhại mồ hôi của Dương còn tạo cảm giác nóng hơn cả cái nóng.

Tích Thi không thể rời mắt khỏi những múi cơ bụng sáng bóng của Dương, còn Tịnh Nghiên dù cố tỏ ra bình thường nhưng bản năng vẫn khiến nàng thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn.

Nghỉ một lát, Dương lại đi đốn cây, tuy sức khỏe hơn người nhưng vì không có công cụ nên đến xế chiều Dương mới tích đủ gỗ và những thứ lặt vặt để xây một căn nhà nhỏ.

Buộc phải có một nơi trú ẩn an toàn để nghỉ ngơi lấy sức cho nên Dương phải cố gắng hoàn thành căn nhà.

Chiều tà rồi sập tối, cái nóng cũng theo đó hạ dần và cái lạnh kéo đến. Nhiệt độ và thời tiết thất thường chính là vấn đề khác của Thế Giới Chỉ, tất cả đều là nhân tạo và chưa hoàn thiện nên không tuân theo một quy luật nào.

Dương không dám khoe bo đì nữa mà vừa cố xây xong căn nhà vừa co ro trong gió lạnh. Kẻ nắm giữ đế băng và đế hỏa giờ chỉ muốn cuộn mình trong một cái chăn thật dày bên lò sưởi.

Mùi nấm nướng và canh rau dại do Tịnh Nghiên nấu tỏa ra thơm phức khiến Dương càng gấp gáp hoàn thành căn nhà. Tích Thi cũng phụ giúp Dương xây nhà, ban đầu nàng đòi phải có phòng riêng và một chiếc giường, nhưng khi phụ Dương mới biết xây nhà không có linh lực cực khổ thế nào, cho nên lúc này nàng chỉ mong sớm có chỗ ngủ là được.

Căn nhà sàn cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ có một gian phòng rất nhỏ, không đẹp đẽ, thậm chí sàn nhà cũng không bằng phẳng, nhưng lại khiến cả ba người mỉm cười hài lòng, một miếng khi đói bằng một gói khi no.

Để ăn mừng tân gia, ba người ngồi bên đống lửa thưởng thức nấm nướng cùng canh rau rừng, không có chút gia vị nào, nhưng ngay cả Tích Thi dù luôn ghét Tịnh Nghiên cũng ăn thức ăn Tịnh Nghiên nấu một cách ngon lành.

Tịnh Nghiên hôm nay rất ít nói, nàng và Tích Thi không ưa nhau thì không nói, ngay cả với Dương thì Tịnh Nghiên cũng tỏ ra không thèm ngó ngàng, chỉ những lúc Dương và Tích Thi đùa giỡn trêu ghẹo nhau thì nàng lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Cũng đúng thôi, kẻ thù đã có chồng mà lại cám dỗ em trai mình thì không khó chịu sao được. Nhưng đó là Dương và Tích Thi nghĩ, còn sự thật là bản thân Tịnh Nghiên cũng không biết tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu khi Dương và Tích Thi thân thiết.

Một ngày mệt mỏi kết thúc cũng là lúc đi ngủ. Khi xây nhà thì Dương đã tính trước rồi, phòng nhỏ chỉ đủ cho ba người nằm gần nhau, mà Tích Thi cùng Tịnh Nghiên không ưa nhau nên Dương sẽ được nằm giữa, tha hồ mà động bên này chạm bên kia.

“Ta sẽ nằm giữa!” Tịnh Nghiên và Tích Thi đồng thanh nói khi Dương trèo lên định nằm giữa.

“Ủa là sao?” Dương trợn mắt hỏi, Dương cứ tưởng hai người ghét nhau nên sẽ không nằm cạnh nhau.

Tất nhiên Tịnh Nghiên và Tích Thi không thích nằm cạnh nhau, nhưng càng không thích người còn lại nằm cạnh Dương, vậy nên hai nàng đều muốn nằm giữa để ngăn cách Dương và người còn lại.

Ba người đều muốn nằm giữa, cuối cùng Dương đề nghị chơi oẳn tù tì kiểu tay trắng tay đen, cuối cùng Dương thắng, liền mừng như điên nằm vào giữa phòng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi lườm nhau rồi nằm xuống hai bên Dương.

Nằm được một lát, Tịnh Nghiên gọi Dương: “Ngụ Kiên nằm sang đây với chị, người ta là gia chủ phu nhân đó, nằm gần quá dễ bị án oan!”

Tích Thi lập tức phản bác: “Ta thấy Ngụ Kiên nằm cách xa ngươi thì đúng hơn, chị em khác giới mà nằm kề nhau quá dễ bị mang tiếng lắm…”

Lại cãi qua cãi lại một hồi rồi đột ngột trở nên im lặng.

Dương giả vờ ngủ, chờ hai nàng hai bên ngủ để dễ bề hành động.

Tích Thi giả vờ ngủ, chờ Dương và Tịnh Nghiên ngủ để khều Dương dậy giở trò mỹ nhân kế.

Tịnh Nghiên giả vờ ngủ để canh chừng Tích Thi dụ dỗ em trai nàng làm chuyện bậy bạ.

Kết quả là vì mệt mỏi nên cả ba đều ngủ một giấc đến sáng.

Sáng tinh mơ, tiếng gà gáy khiến Tịnh Nghiên tỉnh dần trong giá lạnh, các giác quan của nàng cũng thức dậy. Tuy lạnh, nhưng Tịnh Nghiên có một cảm giác kì lạ.

Nàng có cảm giác như đang nằm cạnh một người và nàng đang ôm lấy người đó, đầu nàng tựa vào vai hắn trong khi tay hắn ôm dưới vai nàng. Thật dễ chịu cũng thật bình yên, nàng vô thức siết tay ôm hắn chặt hơn, chân nàng nép vào chân hắn, ngực nàng tì vào người hắn.

Hắn đang vuốt ve vai nàng, sao mà dịu dàng khó tả.

Kí ức bắt đầu khởi động trong não Tịnh Nghiên, nàng sực nhớ ra đêm qua người ngủ cạnh mình là thằng em trai Ngụ Kiên.

Nhưng thật là nó sao?

Dù không có căn cứ, nhưng Tịnh Nghiên vẫn nghi ngờ thằng em này là người khác giả dạng.

Tiếng gà gáy cũng khiến Tích Thi tỉnh giấc, nàng cũng cảm giác được mình đang nằm trên tay Dương, cơ thể nàng nép sát vào cơ thể hắn.

Tay nàng đang ôm ngực Dương, cảm giác thật mạnh mẽ, thật săn chắc.

Vì tò mò, nàng đưa tay nhẹ nhàng mò xuống bụng Dương, sờ vào những múi bụng từng khiến nàng mê mệt.

Đổi lại, hắn vuốt ve vai nàng.

Nàng phả hơi thở vào cổ hắn như một lời mời gọi trong khi tay nàng từ từ lần xuống và chạm vào một lớp da đùi mềm mại, đùi của Tịnh Nghiên.

Hai nàng giật mình mở mắt ra và nhìn thấy đối phương cũng đang được Dương ôm ấp như mình, liền cùng bật dậy.

Dương không biết chuyện gì xảy ra, khi mở mắt thì đã thấy hai nàng lườm nhau rồi cùng lườm hắn.

“Hả? Gì vậy? Em có làm gì đâu?” Dương ngơ ngác hỏi.

Hai nàng không nói gì mà lấn lượt rời khỏi nhà.

Đêm qua chỉ ăn ít nấm và rau rừng nên sáng dậy thấy đói, Tịnh Nghiên nói với Dương: “Ngụ Kiên cùng chị ra suối tìm cá ăn.”

Tích Thi chen vào: “Bắt cá thì đi một mình được rồi, Ngụ Kiên với ta đi săn thú lấy thịt và da lông làm quần áo và chăn gối.”

“Ngươi bắt cá một mình được thì đi đi, chị em ta đi săn thú!” Tịnh Nghiên nói.

“Ta không biết bơi!” Tích Thi đáp.

Nói qua nói lại một hồi, Tịnh Nghiên và Tích Thi đi kiếm cá, Dương đành phải đi săn một mình.

Khi Dương đi khuất dạng, Tịnh Nghiên nói với Tích Thi: “Ngươi là người đã có chồng, hơn nữa chồng ngươi là gia chủ, đừng có bất cứ ý nghĩ nào với em trai ta!”

Tích Thi hất cằm thách thức: “Ta có ý nghĩ với hắn đó! Thì sao? Ngươi ghen à?”

“Ta… Hắn là em trai ta!”

“Hắn là em trai ngươi, nhưng ta lại thấy ngươi đối với hắn không giống tình chị em! Ta cùng lắm thì ly dị chồng để đến với hắn, còn ngươi thì sao? Chị mà tơ tưởng em trai, để người ta biết thì khó coi lắm!”

Về miệng lưỡi thì không bằng Tích Thi nên Tịnh Nghiên chỉ có thể giữ nỗi ấm ức trong lòng.

Dương lần theo dấu vết con lợn rừng hôm trước, đến trưa mới bắt được và vác về.

Tịnh Nghiên đang nướng cá, thấy Dương về, nàng liền đến kéo Dương ra chỗ vắng và hỏi: “Nói thật cho ta biết ngươi là ai?”

“Chị bị gì vậy? Em là Ngụ Kiên chứ ai?” Dương trợn mắt hỏi.

“Không! Ngươi không phải Ngụ Kiên! Nói thật đi!” Tịnh Nghiên kiên quyết hỏi, Dương đã diễn rất tròn vai, nhưng Dương chỉ có thể lừa lí trí nàng, không lừa được cảm xúc của nàng.

Tịnh Nghiên không ngốc, cũng không ngây thơ, nàng biết những gì Tích Thi nói là đúng, nàng đang ghen, nhưng nàng chắc chắn nàng không có loại tình cảm nam nữ với em trai mình, điều này càng chứng tỏ Ngụ Kiên hiện tại là giả.

“Ta…” Dương ngập ngừng, hắn vốn muốn sớm nói cho Tịnh Nghiên biết sự thật nhưng lại sợ nàng đau lòng, giờ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tịnh Nghiên, Dương biết rằng hắn càng giấu chỉ càng làm nàng đau lòng.

“Ta là…” Dương quyết định tiết lộ sự thật nên đưa tay lên mặt kéo một phần lớp mặt nạ ra, để lộ gương mặt thật bên trong.

Nhìn gương mặt của Dương lộ ra bên dưới lớp mặt nạ, trong lòng Tịnh Nghiên chợt nổi lên cảm giác vui mừng, vui mừng vì chính là Dương chứ không phải ai khác, vui mừng vì hắn giữ lời hứa đến cứu gia đình nàng, vui mừng vì nàng chứng minh được mình không có tư tưởng loạn luân, nhưng cũng vì vậy, tim Tịnh Nghiên rộn ràng nhận ra nàng thích hắn.

Nhưng còn một điều nàng muốn biết: “Vậy Ngụ Kiên giờ đang ở đâu?”

Dương trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Hắn mất rồi, khi cướp tượng Xà Thần đi, hắn bị thương nặng nên chết trong nơi ẩn nấp. Ta có mang hài cốt hắn về.”

Tịnh Nghiên đã luôn chuẩn bị tinh thần cho cái chết của em trai kể từ khi hắn mất tích, nhưng tin tức này vẫn khiến nàng đau đến suy sụp bật khóc.

Dương biết khó mà xoa dịu nỗi đau này, hắn ôm lấy nàng, chờ nỗi đau nguôi ngoai.

Tích Thi chờ mãi không thấy Dương và Tịnh Nghiên trở về nên lén đến xem thì phát hiện ra Dương và Tịnh Nghiên đang ôm nhau, điều này khiến nàng khẳng định chắc chắn rằng chị em Tịnh Nghiên có tình yêu loạn luân.

Điều khiến Tích Thi căm ghét Tịnh Nghiên một phần là vì người mà Tích Thi thích đầu tiên trong đời lại không thích nàng mà đi trồng cây si chỗ Tịnh Nghiên. Giờ đây khi Tích Thi nhận ra độ ngon cực phẩm của Ngụ Kiên thì Tịnh Nghiên lại bất chấp thân phận chị em mà đi giành giật, hỏi sao Tích Thi không cay?

Thêm ba ngày trôi qua, nhờ tinh thần mạnh mẽ cộng với sự động viên của Dương mà Tịnh Nghiên dần chấp nhận cái chết của em trai, tuy còn ủ rũ nhưng thỉnh thoảng cũng hé môi cười trước những trò tấu hài của Dương.

Còn Tích Thi ba ngày nay như muốn phát điên, chẳng hiểu tại sao Tịnh Nghiên cứ khóc suốt ngày khiến Dương lúc nào cũng bên cạnh ả, không thèm đoái hoài gì đến nàng, cảm giác thất bại lập lại khiến nàng khó mà chấp nhận.

Đêm đó mưa giông dữ dội, Tịnh Nghiên lại thổn thức, Dương liền ôm nàng vào lòng.

Cái ôm ấm áp như xua tan mọi đau khổ trong lòng, Tịnh Nghiên đã dần lệ thuộc vào cảm giác này, nàng khe khẽ nép vào Dương.

Tưởng chừng sẽ ôm nhau đi vào giấc ngủ, cho đến khi Tịnh Nghiên cảm giác được có thứ gì đó cứng và nóng đang tì vào đùi mình.

Ba phút, năm phút, mười phút, cái thứ đó cứ cứng, cứ nóng như vậy, cứ cạ vào đùi khiến Tịnh Nghiên không thể nào ngủ được.

Nàng biết Dương cũng không ngủ được.

Gương mặt nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp, Tịnh Nghiên khẽ nhích người nép sát hơn vào người Dương, đùi nàng cũng ép sát hơn vào cái thứ kia.

Rồi nàng kề môi thí thầm vào tai Dương: “Này!”

“Sao thế?” Dương hỏi.

“Cảm ơn vì đã đến cứu cha mẹ em!” Tịnh Nghiên thỏ thẻ.

“Không có gì đâu…”

“Còn chuyện này nữa…” Tịnh Nghiên nói.

“Chuyện gì?” Dương hỏi.

Hai con tim gần nhau cùng thình thịch đập.

“Em… thích anh.” Tịnh Nghiên thỏ thẻ nói.

Là một cô gái kiên cường mạnh mẽ, nhưng trong tình yêu, Tịnh Nghiên như một trang giấy trắng, cảm xúc trong tim bùng cháy mà nàng thì không cách nào che giấu, cũng không biết kiên nhẫn chờ đợi, đành chủ động nói ra.

Dương thì đứng hình trong giây lát, hắn không ngờ là một cô gái hướng nội như Tịnh Nghiên lại có thể chủ động nói ra lòng nàng. Hắn hạnh phúc mỉm cười đáp lại: “Chị cũng thích em, à không, ý em là anh cũng thích chị.”

Lời tỏ tình lộn xộn của Dương khiến Tịnh Nghiên hé môi cười, tuy trong bóng tối nhưng Dương có thể cảm nhận được nụ cười kia xinh đẹp đến dường nào.

Nên Dương không cưỡng lại được, đặt môi hôn vào…

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement