Trúc Mã Khó Đoán - Thẩm Ngôn (full)

Ads

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) 🥭Chú ý: Chương này sẽ còn bị sửa đổi vì tác giả “tả dưới cổ” hơi dài nên bị Tấn Giang khóa chương rồi =))) Tôi đợi từ tối qua đến giờ vẫn chưa thấy mở nên chia sẻ cho các cô cái chương tôi nhanh tay lưu được về thôi. Quý lắm đấy nhé, cả đám đang gào mồm đòi xin mà không có. Mỗi tội trình edit của tôi non quá nên có khi đọc không thấy hay lắm đâu.

——-

Hoa cúc bị đâm là cảm giác thế nào?

Đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.

Thân là một “trai thẳng tiền nhiệm”, lúc ở cùng với đội bóng rổ, Thẩm Ngôn đã nói đùa với các thành viên đội bóng về chuyện “đấu kiếm” không ít lần. Có vài cậu bạn tay thiếu đòn thỉnh thoảng còn tung Thiên Niên Sát đánh lén nhau. Thẩm Ngôn phản ứng rất nhanh nên chưa từng bị trúng đòn hiểm. Cậu không biết đó là cảm giác thế nào, thế nhưng mỗi khi trúng chiêu, một cậu thành viên nào đó của đội bóng sẽ kêu thảm, sau đó lập tức đuổi theo trả thù.

Thẩm Ngôn nghĩ như thế nào cũng không thể đặt chuyện bị đâm vào hoa cúc vào hạng mục những chuyện vui sướng.

Thầy Lương cũng từng nói sẽ rất đau, có lẽ do thầy thật sự không chịu nổi nên mới cấm đoán chuyện sắc dục.

Trên thực tế, nếu như thật sự yêu thích, trong độ tuổi tràn trề sức sống thế này, ai lại không muốn tiếp xúc nhiều thêm một bước?

Chỉ là khi vừa nghĩ đến tiến thêm một bước tương đương với chuyện hoa cúc bị đâm, Thẩm Ngôn liền hơi sợ hãi.

Lần đầu tiên xem cái bộ phim tình yêu giả tưởng kia, Thẩm Ngôn đã biết chắc chắn Triệu Lâm Tô sẽ ảo tưởng cậu nằm phía dưới, cho nên cậu đã rất lưu loát đem gương mặt của bản thân thay thế cho người ở vị trí bên dưới này.

Nói thế nào đây nhỉ, lúc ấy thế mà cậu lại không hề không cảm thấy có chỗ nào đó sai sai!

Có lẽ tại nơi sâu nhất trong trái tim cậu, thật sự có một tâm tư đã chấp nhận bản thân phải nằm dưới?

Nói thật, về mặt tâm lý, Thẩm Ngôn không mấy bài xích vấn đề này.

Có lẽ bởi vì đối tượng là Triệu Lâm Tô.

Cậu luôn cảm thấy Triệu Lâm Tô sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.

Thế nhưng cái loại chuyện như thế này, cho dù tâm lý có thể chấp nhận thì tính khả thi về mặt sinh lý mới là trọng điểm!

Đâm hoa cúc đã là một vấn đề, Triệu Lâm Tô còn… như vậy.

Trong đầu Thẩm Ngôn chợt lóe lên một hình ảnh.

Cơ bắp to lớn, xe cứu thương, tin tức xã hội.

Thẩm Ngôn: “…”

Hay là đổi ngược lại đi, để cậu làm Triệu Lâm Tô nhé?

Thẩm Ngôn cố gắng tưởng tượng.

Tưởng tượng thất bại.

Nếu thật sự bắt cậu đi đâm hoa cúc thì chi bằng cậu cứ nhắm mắt lại, nằm sấp ở đó chờ bị đâm cho rồi! Dù sao bị đâm chết cũng sẽ mất sạch cảm giác…

Trong đầu Thẩm Ngôn đầy những suy nghĩ linh tinh, ngay cả giờ tan học rồi mà cũng không chú ý. Đến tận khi đầu gối bị đẩy đẩy cậu mới như tỉnh dậy khỏi giấc mộng, quay đầu sang.

Triệu Lâm Tô: “Đi ăn cơm?”

Thẩm Ngôn: “…”

Người này thật sự rất bình tĩnh.

Nếu như bỏ qua cái tên với hình dáng cực kỳ kinh khủng trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn nhất định sẽ cho rằng hắn ở thời điểm hiện tại đang vô cùng bình thường.

“Ờ.”

Thẩm Ngôn cũng thản nhiên như không có chuyện gì, giả bộ chưa từng có gì xảy ra cả.

Triệu Lâm Tô không cố hỏi xem tin nhắn Wechat kia của cậu rốt cuộc là có ý gì.

Hai người họ bình tĩnh ăn cơm trong nhà ăn trường. Buổi chiều không có lớp học, Thẩm Ngôn lên xe, kéo dây an toàn, ánh mắt dịch chuyển tứ tung một hồi mới giương mắt sang nhìn Triệu Lâm Tô: “Cái đó, mày có muốn…”

Trong ánh mắt chăm chú của Triệu Lâm Tô, giọng Thẩm Ngôn thấp dần: “…Quay về nhà mày thêm một chuyến”.

Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu, Thẩm Ngôn bị hắn nhìn, lòng sinh ra chút căng thẳng đã lâu không gặp. Cậu cố che đậy, lên tiếng chữa cháy: “Tao muốn về nhà mày chơi game thêm một hồi nữa…”

Triệu Lâm Tô: “Xuống xe”.

“Hả?”

Triệu Lâm Tô đã đẩy cửa xe.

Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể đẩy cửa ra, bước xuống xe. Triệu Lâm Tô cũng xuống xe theo. Hắn đóng cửa xe, bước chân vội vàng đi về phía trước. Thẩm Ngôn không rõ nguyên nhân, đuổi theo hỏi: “Đi đâu thế?”

Bước chân Triệu Lâm Tô bỗng nhiên dừng lại. Thẩm Ngôn theo sát phía sau suýt chút nữa đã đâm vào người hắn. Trước khi cậu va chạm với lồng ngực Triệu Lâm Tô, vòng eo của cậu đã bị ôm lấy trước. Thẩm Ngôn theo sức lực trên cánh tay của Triệu Lâm Tô, bị hắn đẩy vào tường. Cậu mở to đôi mắt, nhìn về phía hắn.

“Chỗ này là góc chết của camera”. Triệu Lâm Tô nhỏ giọng nói.

Trái tim Thẩm Ngôn đập thình thịch, đối diện với ánh mắt của Triệu Lâm Tô, một cơn run rẩy bỗng nhiên bò lên sống lưng của cậu.

Dáng vẻ Triệu Lâm Tô trông như đã sắp nín nhịn đến cực hạn.

Cậu khẽ nuốt nước bọt xuống: “Về rồi nói sau…”

Bờ môi bị chặn đứng lại. Đến tận bây giờ Thẩm Ngôn vẫn chưa từng bị Triệu Lâm Tô hôn vừa vội vã vừa hung dữ như thế này. Đầu lưỡi cậu bị mút đến đau nhức, cậu muốn trốn đi nhưng lại bị hắn đuổi theo quấy rối. Sức lực giữ bên hông cũng lớn đến kinh người, hai chiếc quần thể thao rộng thùng thình dán sát vào một chỗ. Thẩm Ngôn hơi hoảng hốt, cậu không dám cử động.

Đầu lưỡi Triệu Lâm Tô quấn lấy đầu lưỡi của cậu, ra sức mút vào. Nước bọt không kịp nuốt xuống, đôi môi hé mở của Thẩm Ngôn liên tục bị mạnh bạo hôn lên. Đồng thời vòng eo ở bên dưới cũng bị sức lực to lớn kéo vào gần, lực va chạm của hai thân thể khiến da đầu Thẩm Ngôn tê dại. Trong nháy mắt, vô số tưởng tượng dâng lên trong đầu, cả người Thẩm Ngôn đều muốn nhũn ra.

“Ngôn Ngôn”, Triệu Lâm Tô dán lên môi của cậu, nói thật nhỏ: “Tao là đàn ông, tao không phải thánh thần”.

“Về nhà tao, mày muốn làm gì?”

Hai mắt Triệu Lâm Tô nhìn cậu chằm chằm.

Trái tim Thẩm Ngôn đập như trống trận, yết hầu lên xuống mấy lần. Cậu chậm rãi nói: “Tao… tao sợ đau…”

“…”

“Mày cũng đâu phải không tự biết chính mình”, Thẩm Ngôn hơi nghiêng mặt đi không dám nhìn hắn: “Phát triển đến độ không bình thường như thế…”

Ặc, hình như Triệu Lâm Tô lại càng kích động hơn.

Trên vành tai truyền tới xúc cảm dịu dàng, tiếng nói của Triệu Lâm Tô trầm thấp, mang theo chút ít tươi cười: “Chỉ vì sợ đau?”

“… Không thì sao?”

Triệu Lâm Tô khẽ hôn lên vành tai của cậu, hai bàn tay trượt xuống đè lên xương hông của Thẩm Ngôn. Hắn mới khẽ chạm một cái, sống lưng Thẩm Ngôn đã tê rần: “Không phải sợ bị làm hả?”

“…”

“Mẹ kiếp, đó không phải cùng là một chuyện sao?”

Thẩm Ngôn thẹn quá hóa giận, thở phì phò.

“Không”, Triệu Lâm Tô lại hôn lên vành tai của cậu thêm một cái: “Ngôn Ngôn, đó không phải là một chuyện”.

“Tao sẽ không làm mày đau đâu”.

“Tao sẽ khiến mày dễ chịu”, Triệu Lâm Tô vừa nói lại vừa ôm chặt lấy Thẩm Ngôn. Sức mạnh cái ôm của hắn rất lớn, hắn khẽ hôn lên thái dương Thẩm Ngôn: “Rất dễ chịu”.

“…”

Tao không tin, cảm ơn mày.

Triệu Lâm Tô nhìn nét mặt đề phòng của Thẩm Ngôn, lại hôn lên môi Thẩm Ngôn thêm một cái, cười khẽ: “Đi về trước nhé?”

Thẩm Ngôn rất lo lắng: “Mày sẽ không cưỡng gian tao đấy chứ?”

“Mày thấy sao?”

“Tao cảm thấy mày sẽ không làm thế”.

“Vậy thì mày quá tin tưởng tao rồi đấy”.

Triệu Lâm Tô buông Thẩm Ngôn ra, nắm lấy tay cậu dắt cậu đi, lòng bàn tay hắn nóng hổi: “Có đôi khi tao cũng sẽ rất cầm thú”.

Thẩm Ngôn: “…”

Mày lúc bình thường cũng chưa chắc đã giống người mấy đâu.

Sau khi tỉnh táo lại, hai người cùng lên xe. Triệu Lâm Tô lái xe rất nhanh, hắn vốn luôn lái xe rất ổn định, ít khi lái nhanh thế này. Trái tim Thẩm Ngôn cứ thế tăng tốc theo tốc độ xe của hắn.

Cả đêm Valentine mải chơi game, hôm nay phải trả lại nợ nần?

Đương nhiên Thẩm Ngôn không nghĩ Triệu Lâm Tô sẽ mạnh bạo ra tay với mình, thứ cậu sợ là bản thân cậu không thể kiềm chế được, dưới sức tấn công của hắn, cậu sẽ mơ mơ hồ hồ ỡm ờ chịu theo.

Đến lúc đó hoa cúc tàn tạ, tổn thương rơi đầy đất chính là lời miêu tả về cậu!

Xuống xe, Triệu Lâm Tô đi tới dắt tay Thẩm Ngôn. Hắn không đợi được thêm, ôm eo cậu hôn một cái. Chỗ tốt của chiều cao ngang ngửa nhau đúng là ở chỗ này, muốn hôn môi một cái cũng thật tự nhiên.

Cánh cửa thang máy mở ra, một người ở trong chuẩn bị ra ngoài, người đó là Lương Khách Thanh.

Lương Khách Thanh nhìn hai người nửa ôm nửa hôn, con ngươi sau kính mắt lặng lẽ lóe lên ánh sáng sắc bén, mặt lạnh đi ra, không nói lời nào.

Triệu Lâm Tô cũng không thèm quan tâm, ôm Thẩm Ngôn đi vào trong thang máy.

Thẩm Ngôn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lương Khách Thanh bỏ đi.

Thật kỳ lạ.

Không phải thầy Lương bảo rằng làm việc này rất đau sao, vì lẽ nào trên đầu thầy cũng có một [Chu Ninh Ba] dưới trạng thái vô cùng khủng bố???

Đầu Thẩm Ngôn tràn đầy dấu hỏi, Triệu Lâm Tô khẽ chạm vào vành tai của cậu: “Nghĩ gì đấy?”

“… Không có gì.”

“Đừng sợ”, Triệu Lâm Tô nghiêng mặt hôn lên tóc cậu một cái: “Hôm nay chưa làm đâu”.

Thẩm Ngôn: “…”

Cậu cũng đâu nói hôm nay phải làm! Cậu chỉ hỏi một chút, hỏi một chút cũng không được sao?!

Vào trong nhà, Thẩm Ngôn bị Triệu Lâm Tô hôn đến ngửa cả đầu, tâm thần rối loạn. Bàn tay Triệu Lâm Tô luồn vào trong áo hoodie của cậu, theo vòng eo chạy lên phía trên, vuốt ve cánh tay cậu để cậu giơ tay lên. Cánh tay mới giơ lên, áo hoodie liền bị cởi bỏ, áo phông rộng rãi bên trong cũng bị đẩy lên. Triệu Lâm Tô vừa hôn cậu, vừa thả tay xuống áo hoodie của chính mình. Bờ môi hắn chưa thỏa mãn, ấn mạnh lên môi Thẩm Ngôn, hai tay hướng lên trên, dứt khoát lột thẳng áo hoodie và áo phông trên người mình ra.

Thẩm Ngôn tựa lưng trên cửa, hơi kinh hồn bạt vía nhìn Triệu Lâm Tô.

Tóc của Triệu Lâm Tô hơi rối, con ngươi đen nhánh đầy ẩn ý. Hắn đưa tay sang phía Thẩm Ngôn: “Lại đây”.

Thẩm Ngôn: “…”

“Tin tao”.

Thẩm Ngôn vươn tay, lại bị hắn kéo sang hôn lấy. Hai người họ vừa đi vừa hôn, Triệu Lâm Tô đá văng cửa phòng ngủ, ôm Thẩm Ngôn thả xuống chiếc giường mềm mại.

Lưng Thẩm Ngôn nảy lên một cái, cong khuỷu tay chống về phía sau, hơi lo lắng nhìn về phía Triệu Lâm Tô đang đứng bên giường.

Triệu Lâm Tô người cao chân dài, đang đứng trước giường, quần dài trên thân để lộ ra một phần bộ phận quan trọng. Thẩm Ngôn khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy hôm nay thật sự phải trải qua kích thích rồi.

“Đừng sợ”.

Triệu Lâm Tô quỳ một gối xuống giường, một cánh tay chống sau vai Thẩm Ngôn, ánh mắt dịu dàng: “Ngôn Ngôn, tao sẽ không làm mày bị thương.”

Trái tim Thẩm Ngôn khẽ run lên.

Đúng thế, cậu tin tưởng, cho dù như thế nào Triệu Lâm Tô cũng không bao giờ làm cậu tổn thương.

Đây chính là Triệu Lâm Tô đấy.

Nét mặt cậu thả lỏng hơn, Thẩm Ngôn khẽ nhắm mắt lại, nghe lời chấp nhận nụ hôn đang tràn đến của Triệu Lâm Tô.

Nhiệt độ không khí càng lúc càng cao.

Bàn tay Triệu Lâm Tô thuận theo bả vai cậu đi xuống.

Hắn bảo Thẩm Ngôn giữ lại cái áo phông này.

Chỉ để lại cái áo phông này.

Dưới lưng có thêm một cái gối đầu, Thẩm Ngôn hơi xấu hổ, dùng cánh tay che mắt.

“Ngôn Ngôn”.

Cậu nghe được tiếng gọi trầm thấp khàn khàn của Triệu Lâm Tô.

“Mày đẹp lắm”.

“… Mày điên à”, Thẩm Ngôn khẽ nghiến răng: “Đàn ông con trai đẹp cái beep”.

Triệu Lâm Tô khe khẽ bật cười.

Thẩm Ngôn cảm nhận được hơi thở ấm áp lại gần, Triệu Lâm Tô hôn lên gò má của cậu: “Thật đấy, rất đẹp”.

Lần này không còn là giúp đỡ lẫn nhau.

Triệu Lâm Tô không cần tay của cậu, Triệu Lâm Tô bảo cậu chỉ cần nằm đó, phối hợp với hắn là đủ.

Thẩm Ngôn suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.

Nó giống như.

Cái cường độ va chạm ấy, vòng eo bị hai bàn tay ra sức khống chế, còn có âm thanh vỗ đập.

Tất cả đều giống như đã làm thật sự…

Lực tác động hoàn toàn khác với những thứ đơn giản không rõ ràng trong trí tưởng tượng.

Cánh tay Thẩm Ngôn đè chặt lên hai mắt, cắn chặt răng không phát ra âm thanh. Chờ một lúc lâu sau, Triệu Lâm Tô đè lên người cậu hôn cậu, quấn lấy đầu lưỡi của cậu. Cả cơ thể Thẩm Ngôn run rẩy, cánh tay đã không đè chặt lên mi mắt được nữa, cậu dứt khoát vươn tay ôm lấy bả vai Triệu Lâm Tô, đem gương mặt mình áp vào xương quai xanh của hắn.

Cơ bắp trên sống lưng Triệu Lâm Tô nhô lên, từng nhịp từng nhịp chuyển động theo tiết tấu.

Hắn vừa hôn cậu vừa dịu dàng trấn an.

“Nhanh lên…”

Thẩm Ngôn đã có chút không chịu được thêm, cậu cắn lên xương quai xanh Triệu Lâm Tô, thúc giục hắn.

Hơi thở của Triệu Lâm Tô rất nặng nề, hắn hôn mạnh xuống cổ Thẩm Ngôn.

Hắn nâng thắt lưng cậu lên, khiến cậu trượt lại gần hắn hơn chút nữa.

Thẩm Ngôn thật sự đã hết chịu nổi, cổ họng tràn ra tiếng “Ưm”.

Dường như Triệu Lâm Tô đã nhận được một sự kích thích cực lớn.

Hắn lại càng nhanh hơn, càng hung dữ hơn, càng tàn nhẫn hơn.

Có một vài lúc, đàn ông đều sẽ biến thành cầm thú.

Một giờ chiều về đến nhà, hơn hai giờ màn cửa sổ mới được kéo ra một khe hở nho nhỏ. Thẩm Ngôn cảm giác chính mình đã thật sự bị làm chuyện đó, cả người tê liệt nằm ở trên giường.

Hai bàn tay Triệu Lâm Tô vẫn chống bên người cậu, nhẹ nhàng hôn má cậu. Thẩm Ngôn vẫn còn đang bận thở, hai mắt khép hờ, địa phương khó mở miệng nói ra nào đó hơi hơi đau nhức.

Đau đau nhức nhức, dường như vẫn còn đọng lại xúc cảm bị mạnh bạo ma sát vào.

Mẹ kiếp, còn chưa làm đến thật, chỉ thỉnh thoảng chạm vào thôi. Nếu như làm thật… Đầu óc Thẩm Ngôn trống rỗng, ngay sau đó, cậu bỗng cảm nhận được nụ hôn của Triệu Lâm Tô càng lúc càng đi xuống…

Thẩm Ngôn chợt mở mắt ra.

Chút ánh sáng mặt trời tràn vào qua khe hở rèm cửa, hàng mi hơi ướt của Thẩm Ngôn rung động: “Đừng——”

Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng đỡ của cậu, cúi đầu khẽ hôn một cái, suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã bật thẳng cả người lên.

“Ngoan”, Triệu Lâm Tô nhẹ giọng nói. Hắn hôn thêm một cái, cứ hôn xuống là lại khiến Thẩm Ngôn giật bắn mình: “Đừng sợ, tao bảo rồi mà, tao sẽ khiến mày dễ chịu”.

Thẩm Ngôn cảm thấy trên thế giới sẽ không có một người đàn ông nào có thể từ chối sự quyến rũ như thế này.

Sảng khoái.

Triệu Lâm Tô đang… cho cậu.

Tia lửa kỳ dị tóe lên trong đầu, Thẩm Ngôn hoàn toàn không thể khống chế được cổ họng của bản thân. Cậu cắn lên vùng da thịt giữa ngón trỏ và ngón cái, hừ hừ như muốn khóc.

Triệu Lâm Tô… Triệu Lâm Tô…

Thẩm Ngôn điên cuồng lặp lại ba chữ trong lòng mình.

Cậu sắp chết rồi.

Thật sự sắp chết rồi.

Thẩm Ngôn túm lấy mái tóc ngắn của Triệu Lâm Tô, kéo mạnh về phía sau.

Điên rồi.

Trong không khí còn vương nhiều mùi hương hỗn độn, Thẩm Ngôn thoáng nghe được tiếng mở cửa của Triệu Lâm Tô. Chờ một lát sau hắn lại quay trở về, đôi môi hôn lên có mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

“Súc miệng rồi”.

Triệu Lâm Tô nhỏ giọng gọi: “Ngoan, hé miệng ra nào”.

Đây là buổi chiều hỗn loạn nhất sau khi Thẩm Ngôn bắt đầu yêu đương.

Hai người họ chen chúc trong một phòng tắm, Triệu Lâm Tô hôn cậu như phát điên. Hình như Thẩm Ngôn cũng đã bị hắn truyền nhiễm, xấu hổ không còn. Cậu ôm bả vai Triệu Lâm Tô hôn lại, dù sao thì liêm sỉ của cậu cũng càng ngày càng ít đi.

Triệu Lâm Tô dùng hai tay đỡ mặt của cậu, hôn thật sâu: “Khó chịu à?”

“… Va chạm nhiều, hơi đau”.

Thẩm Ngôn thành thật nhỏ giọng trả lời, chóp mũi tựa bên chóp mũi Triệu Lâm Tô, hai con ngươi chuyển động, vẫn hơi thẹn thùng.

“Làm thật sẽ không đau đâu”.

“…”

Lòng Thẩm Ngôn xuất hiện suy nghĩ, tầm mắt cậu liếc về phía sau lưng mình.

Cậu là người thường xuyên tập luyện thể thao, đường cong cơ bắp cân xứng, vòng hông hẹp, bờ mông cong cong.

Triệu Lâm Tô nhìn theo tầm mắt của cậu.

“Có muốn thử không?”

“… Chờ thêm chút nữa đi”, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng nuốt xuống, quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô. Khuôn mặt Triệu Lâm Tô toàn là nước, mái tóc rối bời bị vuốt về phía sau, mang theo một sự gợi cảm hoang dã. Thẩm Ngôn nhớ lại dáng vẻ cuồng loạn đâm tới ban nãy của hắn, trái tim trong lồng ngực sắp nhảy thẳng ra ngoài: “… Chờ tới khi thời tiết ấm hơn một chút”.

Triệu Lâm Tô ôm eo cậu, nghiêng mặt hôn xuống: “Được”.

“Ngôn Ngôn, hôm qua, hôm nay, tao đều rất vui vẻ”.

Thẩm Ngôn “hứ” một tiếng: “Sảng khoái rồi thì vui chứ gì?”

“Không phải”. Triệu Lâm Tô cười, xoa xoa má cậu. Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngôn bị hắn xoa nắn đến biến hình. Lúc cậu đang cau mày định trốn tránh thì Triệu Lâm Tô lại hôn cậu một cái. Hắn cười nói: “Mày biết không? Mày hiện giờ càng lúc trông càng gay rồi đấy.”

“……….”

Thẩm Ngôn: Một đòn phá sạch hàng phòng thủ.

“Cút——”

Thẩm Ngôn giơ thẳng đầu gối huých vào bụng dưới của Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô không tránh không né, dán vào Thẩm Ngôn, ép cậu vào trong một góc nhà tắm. Cằm hắn nhỏ nước xuống, hắn thấp giọng nói rằng: “Ngôn Ngôn, nói cho tao nghe, trừ tao ra, không có một người đàn ông nào khác được phép nghĩ tới chuyện đối xử như thế với mày, có đúng không?”

Hai gò má Thẩm Ngôn bị hơi nóng hun đến đỏ bừng, cậu tự nhủ trong lòng đây là muốn tiến thêm một bước, thân thể sảng khoái rồi nên tâm lý cũng muốn sảng khoái theo?

“Ngôn Ngôn”, Triệu Lâm Tô thấp giọng dụ dỗ: “Trả lời tao”.

“…”

Thẩm Ngôn mím môi, dáng vẻ có chết cũng không chịu mở miệng.

Triệu Lâm Tô hơi cúi đầu lại gần: “Bé cưng à…”

Cả cơ thể Thẩm Ngôn run bắn lên, cậu ôm chặt đầu Triệu Lâm Tô, ra sức ấn đầu hắn xuống: “Bé cái đầu mày ấy! Mày có thấy buồn nôn không hả!”

Sắc mặt cậu đỏ đến mức sắp nổ tung. Triệu Lâm Tô cười cười, nâng mi mắt nhìn cậu. Thẩm Ngôn đối diện với đôi mắt đen nhánh của Triệu Lâm Tô, ánh mắt hắn dịu dàng gần như thành kính, trái tim cậu như bị nhẹ nhàng liếm lên. Cậu nghiêng mặt, quay vành tai ửng đỏ sang đối diện với Triệu Lâm Tô, “Nói nhảm!”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement