Trúc Mã Khó Đoán - Thẩm Ngôn (full)

Ads

“Không sao đâu, đi làm việc này cũng nhiều ý nghĩa mà”. Thẩm Ngôn nói: “Ban ngày dâng tặng trái tim biết yêu thương, buổi tối lại dâng hiến tình yêu của mình”.

Thân là “anh cả” của tam giác vững bền, việc nhân đức không nhường một ai, Thẩm Ngôn liền đứng ra trấn an tình hình chung, an ủi Chu Ninh Ba.

Vốn dĩ trường học chẳng thèm quản sinh viên có lễ tình nhân hay không, dù sao đây cũng không phải ngày lễ mà quốc gia cho nghỉ. Hàng năm hoạt động đầu xuân của trường học luôn được tổ chức rất nhộn nhịp, năm ngoái Thẩm Ngôn cũng tham gia, thế nhưng hoạt động ngày đó không trùng với lễ tình nhân, chỉ để các sinh viên ra ngoài ngoại ô trồng mấy cái cây. Thẩm Ngôn còn cảm thấy hoạt động lần này rất có ý nghĩa. Dù sao ban ngày phải đi học, buổi chiều đi làm hoạt động cũng không ảnh hưởng đến chuyện tối ra ngoài chơi.

Mặt mũi Chu Ninh Ba vẫn u sầu, cậu ta hâm mộ nhìn về phía hai người đang ngồi song song với nhau: “Nhưng mà ban ngày chúng mày vẫn có thể luôn luôn ở bên cạnh nhau”.

“Vậy mày gọi cả thầy Lương tới, để thầy ấy về trường học cũ dâng hiến tình yêu thương đi”.

“…”

Dáng vẻ khổ sở của Chu Ninh Ba đã chọc cho Thẩm Ngôn vui vẻ.

Bữa cơm ngày đầu nhập học ăn chẳng ra vị, lúc đi Chu Ninh Ba hẵng còn u sầu. Thẩm Ngôn đút tay trong túi, khuỷu tay huých vào tay Triệu Lâm Tô: “Này, còn mày thì thế nào, tâm trạng vẫn ổn đấy chứ?”

“Vẫn ổn”.

Thẩm Ngôn chưa từng trải qua một ngày lễ dành cho tình nhân nào, cậu vốn chẳng quan tâm đến những ngày lễ, chỉ cần được ở bên cạnh người ta, lễ này lễ nọ gì đó, trong mắt cậu đều như vậy. Cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô cũng giống cậu, về mấy phương diện kiểu đó hai người họ vốn rất cẩu thả.

“Năm nay mày có định tham gia hoạt động bán hàng từ thiện không?”

Năm ngoái Triệu Lâm Tô không tham gia hoạt động trồng cây, có lẽ vì hành động đánh nhau khiến hắn “rớt khỏi thần đàn”, bí thư mới lớn mật kéo Triệu Lâm Tô vào cuộc.

Triệu Lâm Tô đáp: “Cậu ấy có con tin trong tay, tao có thể không tới hả?”

Thẩm Ngôn cười ha ha, hai người họ đều đang ở ngoài đường nên cậu cũng không tiện làm ra hành động gì với hắn. Cậu hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng bảo: “Mau lên xe nào, tao muốn thưởng cho mày đấy”.

Mí mắt Triệu Lâm Tô chớp chớp: “Thưởng cho tao?”

Thẩm Ngôn nhướng mày, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu cậu, rải rác phủ lên những sợi tóc đen lộn xộn, hàng mi như được rắc vàng. Cậu quay đầu cười nói: “Lừa mày đó, không có thưởng gì đâu, đi nhanh lên nào, tao lạnh chết rồi”.

Triệu Lâm Tô đuổi theo, chậm rãi lên tiếng.

“Tao tin tưởng cậu sinh viên có trái tim biết yêu thương chăm lo cho những gia đình đơn thân và người già neo đơn sẽ không bao giờ lừa gạt”.

“Đây chính là một bài học mà tao dạy cho mày”. Thẩm Ngôn quay đầu lại cười: “Đàn ông càng đẹp trai càng biết cách lừa gạt người khác”.

Triệu Lâm Tô bật cười, giơ một nắm tay lên che miệng, ho khẽ một tiếng: “Đã học được”.

Xe đỗ cách đó không xa, trước sau đều không có người. Sau khi lên xe, Thẩm Ngôn dùng tốc độ cực nhanh thơm lên má Triệu Lâm Tô một cái.

Cử động của Triệu Lâm Tô tạm dừng một thoáng, nhướng mày nhìn về phía cậu.

Thẩm Ngôn tươi cười xán lạn: “Tặng cho cậu sinh viên có trái tim biết yêu thương chăm lo cho những gia đình đơn thân và người già một “lời khen” nho nhỏ”.

“Rất cảm động”, Triệu Lâm Tô vừa gật đầu vừa nói: “Xin hỏi “lời khen” này có thể cụ thể hơn, sâu sắc hơn chút không?”

“… Mày cút đi!”

*

Hoạt động bán hàng từ thiện được chia ra thành mấy hạng mục, Thẩm Ngôn được phân đến tổ mang đồ tới bán ngoài chợ đồ cũ. Cậu đã từng tham gia hoạt động như thế này nên đương nhiên phải tự thân làm gương quyên góp một số món đồ tốt.

Nhận được nhiệm vụ xong, tối đó, Thẩm Ngôn nhanh chóng bắt tay vào công việc vơ vét đồ trong nhà.

Phòng của cậu trông qua có chút lộn xộn, chủ yếu do cậu thích quá nhiều đồ vật, mà phần lớn những món đồ cậu thích đều chồng chất trong phòng ngủ của cậu.

Căn phòng ngủ không được tính là lớn, có thể bày được nhiều thứ đồ như thế ở trong đã là một kỳ tích.

Thẩm Ngôn bắt đầu tìm kiếm từ góc khuất hẻo lánh nhất phòng.

Trong tủ thủy tinh có chứa tất cả các bộ Lego của cậu, có bộ đã được lắp ráp hoàn chỉnh, cũng có bộ chưa được lắp ráp xong. Những bộ lắp ráp hoàn chỉnh phần lớn là những bộ tương đối nhỏ mà hồi còn học trung học cậu đã liều mạng lắp ráp xong, còn một số bộ cỡ lớn hơn đã được ghép hoàn chỉnh đều là những bộ lego được Triệu Lâm Tô lắp ráp xong xuôi mới đem tặng cho cậu.

Thẩm Ngôn vừa ngắm chúng vừa nghĩ thầm, Triệu Lâm Tô này có tay nghề rất lợi hại.

Ừ, lợi hại trên mọi ý nghĩa.

Lego là sở thích của cậu, mặc dù cậu có rất nhiều món có đến tận hai bộ, nhưng một bộ để thưởng thức, một bộ khác nói không chừng ngày nào đó có thời gian cậu sẽ lôi ra chơi, cho nên thứ này không thể mang đi được.

Phía dưới tủ thủy tinh có một chiếc tủ gỗ, Thẩm Ngôn mở nó ra, bên trong tối đen. Cậu ngồi xổm xuống, dùng đèn pin điện thoại soi vào liền phát hiện trong đó hình như có một bộ vợt. Cậu lấy ra xem xét, là một bộ vợt đánh tennis.

Thẩm Ngôn hơi ngẩn người, cậu lật qua lật lại cặp vợt này xem qua một hồi, kéo khóa kéo ra, nhìn thấy chữ viết tắt tên của cậu viết trên đó, ký ức lập tức ùa tới.

Đây cũng là món quà sinh nhật năm cậu học lớp mười.

Năm đó hình như có một vận động viên trong nước giành được giải quán quân tennis của một giải đấu tầm cỡ quốc tế, Thẩm Ngôn vốn là một fan thể thao, bình thường hay đánh bóng rổ nhưng lại hiểu biết về sơ sơ về tất cả các môn. Cậu thường xuyên xem các chương trình thi đấu thể thao, vừa xem vừa khen ngợi. Cậu thấy vị vận động viên đó đoạt giải quán quân thật quá trâu bò, thế nên cậu cũng dâng tràn nhiệt huyết muốn đi học đánh tennis.

Bản thân cậu chính là người thỉnh thoảng lại sinh ra những xúc động khó hiểu nổi như vậy.

Tình hình học tập của học sinh lớp mười đã rất căng thẳng, tự học buổi tối học đến tận mười giờ đêm. Mười giờ tan học về nhà, Thẩm Ngôn liền nhặt một cành cây bên đường ra sức vung về phía trước.

Triệu Lâm Tô đi bên cạnh lạnh nhạt bảo: “Đang luyện Tịch Tà Kiếm Phổ đấy à?”

“Mày cút đi”, Thẩm Ngôn tức giận nói: “Tự đi mà luyện Quỳ Hoa Bảo Điển”.

Triệu Lâm Tô cười ra tiếng, tiếng cười cực mỉa mai.

“Tao đang luyện cách vung vợt”, Thẩm Ngôn nói: “Tao nói mày nhé, mày nên khách khí với tao một chút, biết đâu sau này tao lại thành một ngôi sao quần vợt thì sao”.

“Không phải mày muốn ghi bàn vào rổ ở NBA hả?”

“Không bỏ thứ nào, rổ lưới cùng luyện, mày có hiểu không?”

“Không hiểu. Tao chỉ biết nếu mày còn lề mề, anh trai của mày sẽ về nhà đấy”.

“Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm. Nhanh lên nhanh lên, mày thật chậm chạp—“.

Cũng không biết chính mình năm đó sao lại ấu trĩ đến vậy, Thẩm Ngôn sờ sờ chiếc vợt gần như còn mới tinh. Sự ngây thơ thời thiếu niên của cậu chính cậu cũng không để trong lòng, thế nhưng Triệu Lâm Tô lại nghiêm túc tự tay làm cho cậu một chiếc vợt tennis chuyên nghiệp.

Ký ức dần dần rõ ràng, Thẩm Ngôn nhớ kỹ lần nhận được quà năm đó cậu đã rất vui vẻ, còn ký cho Triệu Lâm Tô một chữ ký, nói rằng để sau này hắn bán được giá cao.

Triệu Lâm Tô cười lạnh bảo, thế thì chi bằng hắn thu hết đám bài thi điểm kém môn Vật lý của Thẩm Ngôn lại, sau đó chờ khi Thẩm Ngôn nổi tiếng hắn sẽ bán cho phóng viên, chắc chắn sẽ có giá.

Thẩm Ngôn kêu rên một tiếng, nhanh chóng đi sửa lại bài kiểm tra Vật lý của mình. Cậu đau đớn sám hối rằng, gần đây cậu lén lút xem TV nhiều quá nên thành tích đã trượt dốc.

Ngày hôm đó hình như Triệu Lâm Tô đã thảo luận về Vật lý cùng cậu rất lâu, sau khi sửa xong bài kiểm tra, Thẩm Ngôn đã đề nghị dùng bộ vợt mới này đánh tennis giả tưởng. Triệu Lâm Tô khịt mũi coi thường, một mực nói cậu mấy tuổi rồi mà còn ngu xuẩn như thế, cuối cùng hắn vẫn cùng Thẩm Ngôn vung vợt cách nhau một chiếc ghế sofa. Hai người “đánh tennis” đến khi đổ đầy mồ hôi, vui cười thật lòng như hai thằng ngốc.

Thẩm Ngôn cất bộ vợt đi, khóe miệng cong lên, nhàn nhạt nở nụ cười. Trong lòng cậu thầm nhủ, sau này có cơ hội cậu sẽ đi tìm Triệu Lâm Tô rủ hắn cùng học quần vợt.

Cái này cũng không mang đi được.

Tiếp theo, kính viễn vọng.

Ồ, là đồ anh cậu tặng, không được, không thể mang đi bán từ thiện, pass.

Cái tiếp theo, psp, cậu đã chơi từ rất lâu rồi, không được, không thể bán, pass.

Một đống lớn đĩa CD, đều là ca sĩ cậu thích, có một số đĩa đã không còn mua được trên thị trường, không được, cũng không thể bán.

Mở ngăn tủ bên dưới, một chồng lớn manga.

Thẩm Ngôn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiện tay rút ra một cuốn.

Bộ manga này là bộ truyện cậu đã phải góp nhặt thật lâu mới thu thập được trọn bộ. Vì nó quá quý giá nên cậu không dám đọc nhiều lần, sợ tay mình sẽ làm hư hỏng nó. Tầm mắt lướt xuống bên dưới.

28, 32, 33, 47, 51……192, 194……201, 209……

Trên gáy những cuốn manga này có những ký hiệu đặc biệt – một ngôi sao năm cánh được vẽ trên nhãn dán màu vàng nhạt.

Những ngôi sao năm cánh này đều là tác phẩm của Triệu Lâm Tô.

“Truyện của trẻ con đấy hả?”

Triệu Lâm Tô cầm lấy một cuốn, khẽ nhíu mày.

“Ai bảo thế? Lúc vị họa sĩ vẽ tranh biếm họa này tổ chức hoạt động ký tên, hiện trường có mọi lứa tuổi, người trẻ cũng có, mà ngay đến cả ông cụ tóc trắng xóa cũng có ở đó nữa cơ!”

“Ồ”, trả cuốn manga trở lại, Triệu Lâm Tô nói: “Có thể tưởng tượng ra hình ảnh mày tóc bạc trắng xóa cũng vẫn còn đang ngồi xem mấy cuốn sách này”.

“Hứ, cái đó người ta gọi là vẫn giữ được tấm lòng thuở thiếu thời, mà nói chứ, mày cũng thích xem anime đó còn gì?”

Triệu Lâm Tô từ chối cho ý kiến: “Sao lại thiếu tập?”

“Bộ truyện này khó sưu tầm lắm, phiên bản tiếng Trung xuất bản không nhiều”.

“Vậy thì đọc thế nào được?”

“Cứ đọc như thế này thôi”, Thẩm Ngôn cầm một cuốn mở ra cho Triệu Lâm Tô xem: “Nó là những câu chuyện nhỏ in gộp lại, như thế này cũng tạm xem được rồi, đoạn diễn biến ở giữa chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của chính bản thân, nhưng đôi lúc có tình tiết liên quan đến phần bị thiếu vẫn hơi khó hiểu”.

“Truyện phá án hả?”

“Ừ, truyện phá án, rất thú vị”.

“Tao đọc một chút”.

Sau đó Triệu Lâm Tô cũng say mê bộ manga này, hắn nói hắn không thể chịu đựng được chuyện thiếu tập, thế là hắn tìm trăm phương ngàn kế đi tìm kiếm những cuốn bị thiếu ở chỗ Thẩm Ngôn. Mỗi lần sưu tầm được một quyển Triệu Lâm Tô sẽ đánh dấu lên trên, lâu dần, số manga trong tủ của Thẩm Ngôn đã đầy đủ.

Cuốn manga rất mỏng, Thẩm Ngôn ngồi dưới đất nhanh chóng đọc hết một quyển.

Nội dung thực sự rất trẻ con, có vài chỗ nét vẽ còn cực màu mè, nhìn qua hơi buồn cười.

Thẩm Ngôn gấp truyện lại, bỏ vào trong tủ.

Giày thể thao không đi vừa, mũ đã dùng qua, MP4 không thể nghe được, trái bóng rổ đã xì hơi, chiếc kính râm mốt thời đó giờ đã thành hàng quê mùa… Thẩm Ngôn nhìn từng món từng món, phát hiện ra tất cả đều là những món đồ cậu từng trân trọng.

Có một vài món cậu tự mua về, có một số do anh trai mua, còn lại, tất cả đều là Triệu Lâm Tô tặng.

Thẩm Ngôn ngồi dưới nền nhà, nhìn từng ngăn tủ, từng chiếc hộp được mở ra, bỗng nhiên có chút nghẹn lời.

Tại sao đến tận bây giờ cậu vẫn chưa từng phát hiện ra tình cảm của Triệu Lâm Tô đối với cậu đã sớm vượt qua ranh giới thứ gọi là anh em tốt?

Có lẽ do Triệu Lâm Tô luôn mỉa mai cậu, có lẽ do lúc đưa những thứ này biểu cảm nét mặt hắn vẫn chảnh chọe y như mọi khi, có lẽ do cậu chưa từng suy nghĩ đến phương diện đó, có lẽ do Triệu Lâm Tô giả vờ thật sự giỏi, hắn không muốn để cậu nhìn ra…

Thẩm Ngôn tựa cằm lên đầu gối, lẳng lặng nhìn những món đồ kỷ niệm.

Ký ức tràn dâng trong lòng, Thẩm Ngôn hơi ngửa đầu lên, hai mắt nong nóng.

Cậu cũng từng tặng Triệu Lâm Tô rất nhiều món đồ, nhưng tâm trạng của cậu khi đó hoàn toàn khác với hắn.

Cậu không nghĩ nhiều như hắn, cậu không hề có gánh nặng, cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô sẽ rất cần món đồ này, thế nên cậu tặng cho hắn.

Triệu Lâm Tô thích cái gì, đúng là hỏi cậu thì cậu chẳng thể nào nghĩ ra được ngay.

Hình như con người hắn luôn rất lạnh nhạt, không đặc biệt yêu thích một thứ gì.

Thẩm Ngôn nhớ tới hai chữ [Thẩm Ngôn] ngày ngày xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Nếu nhất định phải nói ra thứ Triệu Lâm Tô đặc biệt yêu thích… có lẽ nó chính là thể – xác của cậu?

Thẩm Ngôn cười khúc khích, cậu đã bị chính mình chọc cười.

Cuối cùng Thẩm Ngôn lấy ra một đôi tai nghe Bluetooth và một cái súng mát xa, đều là món đồ cậu mua về mà không dùng, hi vọng cậu có thể tìm được người chân chính cần chúng nó.

Thẩm Ngôn nằm ở trên giường, do dự một hồi, cuối cùng đứng lên chụp một tấm ảnh chứa toàn bộ những món đồ gửi tới cho Triệu Lâm Tô.

[SY: Toàn đồ mày tặng].

[SY: Trước kia tao không phát hiện ra, thằng oắt nhà mày vốn là một kẻ giàu có].

[Triệu Lâm Tô: Mang đi bán hàng từ thiện hả?]

[SY:?]

[SY: Mày điên à].

[SY: Đồ mày tặng sao tao có thể mang đi bán được].

Triệu Lâm Tô gửi gương mặt mỉm cười sang cho cậu.

[SY: Còn mày thì sao, chuẩn bị gì rồi?]

[Triệu Lâm Tô: Chờ một lát].

Thẩm Ngôn vểnh chân, nghĩ thầm thằng oắt này sẽ không “lấy oán trả ơn” đem đồ cậu tặng đi làm từ thiện đấy chứ.

[Triệu Lâm Tô: Sẵn sàng chưa?]

[SY:?]

[SY: Đừng thừa nước đục thả câu nữa].

[Triệu Lâm Tô: Đồ vật rất quý giá đấy].

[SY:…]

[SY: Nhanh lên].

Triệu Lâm Tô gửi tới một tấm ảnh.

Trong tấm ảnh là một tờ giấy hơi ố vàng, hẳn là một tờ giấy kẻ ngang được xé ra từ một cuốn vở bình thường nào đó.

Trên giấy có một hàng chữ nghiêng nghiêng rồng bay phượng múa.

[To: Em trai Triệu Lâm Tô, tennis vạn tuế!!! – From: Thẩm Ngôn siêu đẹp trai].

Thẩm Ngôn: “………..”

Sao cậu không nhớ lúc ấy chính cậu có viết thêm ba chữ “siêu đẹp trai” nhỉ?! Lúc cậu học lớp mười ngu ngốc đến vậy sao?!

Không phải, tại sao Triệu Lâm Tô vẫn còn giữ thứ này?!

[Triệu Lâm Tô: Chữ ký của ngôi sao lớn].

[SY:…]

[SY: Cái này mà mày cũng giữ lại?]

[Triệu Lâm Tô: Đồ mày tặng tao, sao tao không được giữ?]

[SY:…]

[Triệu Lâm Tô: Chắc giá trị của nó hiện giờ đã tăng lên rồi nhỉ?]

[SY:…]

[SY: Anh à].

[SY: Đừng nói nữa].

[SY: Đã gọi là anh rồi].

[SY: Để tao mua đứt nó nhé, có được không?]

Triệu Lâm Tô gọi một cuộc gọi thoại cho cậu.

Thẩm Ngôn nhận máy.

Cậu nhìn đồ đạc chất đầy trong phòng, không hiểu sao lại thấy hơi thẹn thùng: “Sao?”

Tiếng cười của Triệu Lâm Tô trầm trầm: “Ngày mai muốn tới đón mày sớm hơn hai mươi phút”.

Thẩm Ngôn: “…”

Sớm mười phút đã hôn không ngừng được, sớm hai mươi phút để làm cái gì?!

Quả nhiên trong cái đầu thằng này toàn là xxx!

“…Ờ”.

Nhưng tại sao cậu lại cũng Ờ!

Thật đáng giận!

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement