Trúc Mã Khó Đoán - Thẩm Ngôn (full)

Ads

Chữ ký màu vàng kim được ký lên góc trống của bức ảnh, Thẩm Ngôn nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm tấm ảnh kia.

Bức ảnh đội bóng và những chữ ký trên đó giống như đã trở thành vật làm nền.

Thẩm Ngôn loáng thoáng trông thấy một đôi mắt dịu dàng sâu thẳm như biển khơi không hề gợn sóng.

Bảy năm.

Hơn hai ngàn ngày lẫn đêm, Triệu Lâm Tô đã nhìn cậu với ánh mắt như thế nào? Hình như cậu chưa hề chú ý tới.

Thẩm Ngôn trở mình, nhét tấm ảnh chụp vào dưới gối.

Cậu không có cách nào để tự nói với chính mình, này, mày chính là một thằng trai thẳng đó, mày thích con gái, mày không có một chút cảm giác nào với người anh em tốt của mình.

Cậu không thể thô bạo đưa ra một kết luận đơn giản như thế đối với chuyện này.

Triệu Lâm Tô không giống vậy.

Triệu Lâm Tô không thuộc về khái niệm phân chia cùng giới khác giới, hắn một mình đứng thành một cột, độc chiếm vị trí duy nhất trong lòng Thẩm Ngôn. Vị trí đó vốn có tên là “anh em tốt cả đời” của cậu, nếu như không có bất cứ chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Thẩm Ngôn khe khẽ thở dài.

Anh em tốt, cả một cuộc đời.

Nghe qua giống như một mối quan hệ không gì phá nổi, vĩnh viễn không bao giờ đổi thay.

Tốt đẹp biết bao.

Thẩm Ngôn liên tục trở mình mấy lần, cuối cùng quyết định ngồi dậy mở máy tính.

Nửa năm còn chưa trôi qua hết, cậu đã phải mở công cụ tìm kiếm ra xin trợ giúp thêm lần nữa.

Do dự cân nhắc một hồi lâu, Thẩm Ngôn cẩn thận nhập từ khóa — “Có tình cảm với bạn thân thì nên làm thế nào?”

Lướt mạng năm phút, cư dân mạng minh mẫn tổng hợp lại như sau: “Hoặc là ở bên nhau, hoặc là chia xa, dù sao xác suất tiếp tục làm bạn cũng không lớn”.

Thẩm Ngôn: “…”

Mẹ nó.

Có cần cực đoan đến vậy không?

Được cái này thì mất cái kia! Chẳng lẽ không có ai đưa ra được sự lựa chọn nào cân đối cả hai đằng được hả?!

Thẩm Ngôn cắn móng tay, lần nữa đổi câu hỏi tìm kiếm — “Rung động với bạn bè cùng giới thì phải làm thế nào?”

Thẩm Ngôn đọc câu trả lời của câu hỏi này rất lâu.

“Tôi thích cô ấy, nhưng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ để cô ấy biết được”.

“Giấu tình cảm vào trong lòng đi, nếu như đối phương là một người thẳng tắp thì mối quan hệ bạn bè cũng không thể tiếp tục được nữa”.

“Cậu ấy đồng ý với tôi, hai chúng tôi đã ở bên nhau. Đáng tiếc, chưa được một tháng đã chia tay, cậu ấy vẫn không thể chấp nhận, cuối cùng mối quan hệ bạn bè cũng không giữ được. Tôi hối hận, thà rằng ngay từ đầu chẳng thổ lộ ra”.

“Rung động, có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch thổ lộ, hiện giờ cô ấy còn không thèm để ý tới tôi nữa”.

“…”

Thẩm Ngôn không ngờ câu hỏi này lại có nhiều câu trả lời như thế.

Còn là những câu trả lời sống động như vậy.

Màn hình máy tính sáng ngời, Thẩm Ngôn tựa vào lưng ghế, cúi đầu lại ngẩng đầu, trong mắt có chút không đành lòng.

Cậu từng thích Đường Di, mặc dù kết cục không tốt, nhưng cậu tự nhận, mình chưa từng đau đớn đến nhường đó.

Mười tám mười chín tuổi, thích chính là thích, phần lớn nguyên nhân của lời thổ lộ là do nỗi xúc động trong lòng, hoặc nói khác đi, đó là một cách thức để thỏa mãn chính bản thân.

Cậu chưa từng cân nhắc tới chuyện thành công hay thất bại, chỉ đem một bầu nhiệt huyết định đi tới thử vận may. Khi cậu biết được Đường Di có kế hoạch sang Mỹ du học với bạn trai, cậu mới ý thức được “thích” của mình ngây thơ đến thế nào.

Thích, hẳn là một cảm xúc vô cùng đáng trân trọng.

Thẩm Ngôn tựa đầu trên cánh tay, hít vào lại thở dài.

Lỡ đâu… đến mối quan hệ bạn bè cũng không thể giữ được nữa…

“Sao không bật đèn lên?”

Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã ngã nhào khỏi ghế, cậu luống cuống tay chân khép laptop lại, quay đầu hỏi: “Anh, sao anh không gõ cửa!”

Thẩm Thận nhẹ tay gõ vào cửa hai cái, nhướng mày: “Có lẽ vì em không đóng cửa chăng?”

“Ôi dào, thôi nào, có cái gì đâu. Anh em mình đều trưởng thành rồi, anh hiểu em mà”. Thẩm Thận cười dâm đãng, nháy mắt ra hiệu: “Ăn cơm luôn hay chờ em thêm một lát?”

“… Ăn không ngon miệng, em không muốn ăn!”

Không ăn cơm là chuyện không thể, anh trai cậu sẽ lảm nhảm linh tinh đến độ hai tai cậu đau nhức, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình, bê bát cơm lên.

Trời lạnh giá, Thẩm Thận hầm canh xương làm một nồi lẩu, thịt bò, thịt viên, thịt cua… còn lại trong tủ lạnh và rau củ tươi ngon anh mới mua về lúc tan làm được chỉnh tề sắp xếp trên bàn. Thẩm Thận “keng keng keng” pha chế một bát nước chấm lớn: “Nào, không ngon miệng chẳng phải chỉ cần thế này là giải quyết xong rồi sao?”

Ai lại có thể từ chối một nồi lẩu vào ngày mùa đông?

Dù sao thì Thẩm Ngôn cũng không thể.

“Ăn xương trước đi, anh bỏ trong nồi cơm điện hầm suốt một ngày đấy, hầm nát nhừ ra rồi. Nào, múc cho em một miếng…” Thẩm Thận cầm cái muôi lớn múc thức ăn cho Thẩm Ngôn: “Nước hầm uống cũng ngon lắm, cẩn thận kẻo bỏng”.

“Em có phải trẻ nhỏ nữa đâu”.

Thẩm Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Sao em lại không phải trẻ con, còn chưa tốt nghiệp được đại học kia kìa”.

Canh xương hầm kỹ ngon ngọt, Thẩm Ngôn vốn nên ăn nhiều uống nhiều nhưng lòng chưa yên, vẫn có chuyện phiền lòng đè nặng, cảm thấy đồ ăn cũng không thơm ngon nữa.

“Anh”, Thẩm Ngôn thả thìa, “Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn không yêu đương? Là vì quá bận rộn ạ?”

Thẩm Thận nhướng mày, uống một ngụm canh, chép miệng nhấm nháp hương vị, gật đầu bày tỏ hài lòng, sau đó mới lên tiếng: “Gần đây chuyện tình cảm của em có động tĩnh gì hả?”

Thẩm Ngôn: “…”

Thẩm Thận vừa quan sát nét mặt của cậu liền cười ha ha, “Em ấy, chẳng biết giả bộ chút nào, không lừa nổi ai đâu. Lần trước anh đã ngẫm tại sao em vô duyên vô cớ lại đi hỏi chuyện của anh với chị Phỉ Phỉ, chắc chắn bản thân em có chuyện. Nào, nói anh nghe chút đi, anh trai góp kế hộ em”.

Thẩm Ngôn tự nhủ chuyện này chẳng cần anh phấn khởi góp kế.

Cậu lảng tránh đáp: “Em đang hỏi anh mà, sao lại biến thành anh hỏi em rồi?”

Thẩm Thận uống hết canh, lúc này mới trả lời: “Bận, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân từ nó, phần lớn vẫn do chưa có duyên phận. Em trai này, có phải em đang thay bố mẹ trên trời thúc giục chuyện hôn nhân của anh phải không? Sao thế, hai cụ nhà ta báo mộng cho em hả?”

Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: “Vẫn chưa tới thanh minh mà”.

Thẩm Thận lại cười ha ha.

“Đừng giục anh”, Thẩm Thận híp mắt nói: “Anh trai của em ấy mà, có tiền lại không rảnh, yêu đương kết hôn đối với anh chính là chuyện thêu hoa ở trên gấm, nó không phải mục đích của cuộc đời mà là một loại duyên phận gặp gỡ, em có hiểu không? Em đã nghe bài Gặp gỡ của Tôn Yến Tư chưa? Người chúng ta chờ đợi chắc hẳn đang ở cách chúng ta một tương lai không xa. Đợi khi người đó xuất hiện, hai bên gặp gỡ lẫn nhau, sau đó sẽ tự nhiên yêu đương, kết hôn thôi”.

“Vậy làm thế nào anh xác định được, người anh gặp chính là người này?”

“Không biết”, Thẩm Thận nhún vai: “Chắc dựa vào cảm giác”.

“Ôi chao, em cũng đâu cần vội vàng như thế. Em mới có bao lớn? Thích thì theo đuổi đi. Anh đã nói từ sớm, nhân lúc còn trẻ, sớm yêu đương sớm chia tay cũng là một trải nghiệm. Anh trai em hối hận năm đó không yêu sớm một lần, lúc anh còn trẻ phong lưu phóng khoáng đẹp trai hào phóng biết bao, năm đó cũng khiến ngàn vạn thiếu nữ rung động…”

Thẩm Ngôn nhìn anh trai mình giơ tay ra vẻ nhớ nhung kỷ niệm, bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu uống một ngụm canh, bình luận: “Bây giờ anh cũng rất đẹp trai”.

“Thật sao?!”

“Thật”.

“Em trai, anh có thể thơm em một cái không?”

“Anh biến đi—“.

Vì câu đẹp trai này, lúc thu dọn bàn ăn, Thẩm Thận vẫn còn vui vẻ ngâm nga mấy bài ca.

Thẩm Ngôn rửa bát đũa trong nhà bếp, Thẩm Thận đi vào ném giẻ lau cho cậu: “Anh nói này, thằng nhóc nhà em đã từng nói cái gì mà yêu đương không có kết quả không khác gì kẻ vô lại thích đùa cợt…”

“Em nói kết hôn không vì tình yêu chính là đùa cợt tình cảm…”

“À, đúng đúng đúng, quan niệm này của em quá phong kiến rồi, yêu đương chính là yêu đương, love is love, thứ quan trọng nhất là cảm giác trong lòng, có biết hay không? Cảm giác đó, rung động thì tiến tới, lo trước lo sau nhiều như vậy, món tráng miệng cũng đã lạnh hết rồi.”

Thẩm Ngôn thầm nghĩ nếu bây giờ cậu nói mình đang “có cảm giác” với Triệu Lâm Tô, chắc rằng anh trai cậu sẽ nhảy dựng lên, cầm con dao phay trong bếp chém đến tận nhà Triệu Lâm Tô mất.

“Để nói sau đi ạ.”

Thẩm Ngôn mơ hồ đáp lại.

“Ôi”. Thẩm Thận vỗ mông Thẩm Ngôn, bị Thẩm Ngôn trợn mắt lườm, “Tâm sự con trai mới lớn thật ngây thơ. Đúng rồi, sao nguyên liệu nấu cháo trong nhà lại vơi bớt mất rồi?”

Thẩm Ngôn thầm giật mình: “Triệu Lâm Tô muốn ăn nên mang đi rồi”.

“Ồ, Lâm Tô muốn ăn hả, sao không cho nó thêm chút nữa?”

Thẩm Ngôn lặng lẽ trợn mắt với cái tủ bát.

“À mà này, hình như Lâm Tô cũng chưa yêu đương gì nhỉ?”

Thẩm Ngôn không lên tiếng.

“Đây chính là một hiện tượng trong tâm lý học, tên gì thì anh không nhớ nổi, dù sao nó cũng nói hai người cùng độc thân kết bạn với nhau, một trong hai thoát FA, người còn lại cũng sẽ nhanh chóng có đôi có cặp. Em phải cố lên, sau khi em thoát khỏi kiếp độc thân, hẳn là lập tức đến lượt Lâm Tô thôi, ha ha”.

Thẩm Thận lại vỗ mông Thẩm Ngôn, lần này Thẩm Ngôn đã tê liệt, chỉ khô khốc cười phụ họa.

Tắm rửa xong quay lại phòng ngủ, thời gian vẫn còn sớm. Thẩm Ngôn lôi tấm ảnh ở dưới gối đầu ra cất vào trong túi bọc, dự định lúc nào có thời gian sẽ đi mua một cái khung ảnh.

Nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp một hồi, Thẩm Ngôn bỏ nó xuống, đăng nhập trò chơi.

“Tô Lâm Triệu” đang online.

Thẩm Ngôn thử thăm dò, gửi cho hắn con số “1”.

[Tô Lâm Triệu: 2].

[Picasso đường trên: =_=, mày là 2 thật đấy, sao rồi, kiện tướng bơi lội?]

(* 2: thằng ngu).

[Tô Lâm Triệu: Cảm ơn bạn đã quan tâm, dấu hiệu sinh tồn trước mắt vẫn tương đối bình ổn.]

Thẩm Ngôn không nhịn được cười.

[Picasso đường trên: Hỏi mày một câu].

[Tô Lâm Triệu: Xin mời bạn].

[Picasso đường trên: Cái trò chơi tao chơi ấy, chính là cái trò mày không thèm gỡ khỏi máy vi tính kia, mày thật sự chưa từng thử chơi nó?]

[Tô Lâm Triệu: Từng thử chơi nửa tiếng, rất bội phục mày.]

[Tô Lâm Triệu: Sao mày có thể kiên trì chơi lâu đến thế?]

[Tô Lâm Triệu: Mày định chuẩn bị sẵn sàng để sau này lên vũ trụ thực hiện huấn luyện đặc biệt à?]

[Tô Lâm Triệu: Trò chơi đó làm tao choáng quá.]

Thẩm Ngôn phì cười thành tiếng. Cậu nín cười gõ vào vào khung chat.

[Picasso đường trên: **].

[Tô Lâm Triệu: s—b?] (ngu xuẩn)

[Picasso đường trên: Trả lời đúng, không được cộng thêm điểm.]

[Tô Lâm Triệu: Phải làm thế nào mới được cộng thêm điểm?]

[Picasso đường trên:…]

[Picasso đường trên: (▔□▔)/ Xin vui lòng không đùa giỡn lưu manh trong một trò chơi thuần khiết.]

[Tô Lâm Triệu: Đâu có].

[Picasso đường trên: Cẩn thận lại chảy máu mũi.]

[Tô Lâm Triệu: Thời tiết quá khô, thật đấy].

[Picasso đường trên: Ừ, trong bể bơi khô ráo quá.]

[Tô Lâm Triệu: Có thể là do nguyên nhân như vậy đấy.]

[Tô Lâm Triệu: Hay thử tới suối nước nóng xem thế nào?]

[Picasso đường trên: Vì an toàn của suối nước nóng, mày nên bỏ ý định này đi. Đừng gây ra tai nạn chết người hại quán người ta.]

Thẩm Ngôn không bắt đầu trò chơi mà ngồi gõ hăng say trên khung chat của trò chơi gần hết buổi. Chờ khi cậu cảm giác được bàn phím đã hơi nóng lên, cậu mới phát hiện ra thời gian ở góc bên phải màn hình đã hiển thị hơn mười giờ tối.

Thẩm Ngôn: “…”

Mẹ nó, cậu đây là học sinh tiểu học đang yêu đương qua mạng đấy sao?!

Không thèm để ý đến “Tô Lâm Triệu” đối diện lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn mới, Thẩm Ngôn nhanh chóng logout tắt máy, nhảy xuống khỏi ghế lên giường chui vào trong chăn, thời gian sử dụng dự kiến có thể đánh bại 99% người dùng cả nước.

Cả người trốn trong chăn, Thẩm Ngôn thật muốn tát cho mình hai cái.

Tại sao cậu lại có thế vô thức nói chuyện với Triệu Lâm Tô lâu như vậy… Mà hình như cậu cứ một mực cười mãi không thôi…

Nhắm mắt, nằm im như xác chết.

Nằm yên thất bại, sờ điện thoại.

[Triệu Lâm Tô: Offline?]

[Triệu Lâm Tô: Hôm nay chơi rất vui.]

[Triệu Lâm Tô: Ngủ ngon nhé.]

Thẩm Ngôn: “…”

Làm sao bây giờ, hiện giờ cậu như đã sinh ra phản xạ có điều kiện, không thấy câu “chúc ngủ ngon” này sẽ cảm thấy ngày dài vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Ngôn ló mặt ra khỏi chăn, hai tay gối sau đầu, nhìn lên trần nhà khe khẽ thở dài.

Đến cùng cậu nên làm thế nào đây? Hình như không có biện pháp nào có thể cân bằng cả hai phía, cậu phải làm sao bây giờ…

Thẩm Ngôn lần nữa chui tọt vào trong chăn.

Ngủ trước đã.

Thẩm Ngôn lại “trốn tránh” thêm hai ngày, tối tăm mặt mày lên mạng tra “chuyện cũ” của người khác tìm đáp án, thuận tiện lôi bộ phim thế giới giả tưởng lần trước cậu chưa xem xong ra xem nốt.

Nói như thế nào nhỉ, nếu như có một định nghĩa cụ thể về xu hướng tính dục, 100 điểm là 100% thẳng, thế thì cậu được xem là 80 điểm đi?

Nhớ lại hôm đi bơi cùng với Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô để lộ cơ thể, tuy không thể nói nó khiến cho cậu nhiệt huyết sôi trào nhưng cậu vẫn có chút… ừm, ngại ngùng?

Theo lý thuyết, nhìn thấy cơ thể người cùng giới, đáng lẽ ra cậu phải cảm thấy thản nhiên.

Hai hôm nay Thẩm Ngôn không để ý tới Triệu Lâm Tô, cậu cảm thấy cậu cần bình tĩnh lại.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, kết quả cậu vẫn dao động không ngừng.

Cậu rất sợ, sợ rất nhiều thứ.

Bên ngoài thời tiết xấu, trời xám xịt tối tăm. Thẩm Ngôn mang theo chút thức ăn cho chó xuống tầng. Đã vài ngày nay cậu không xuống tầng dưới, thế nhưng chó con được cả khu nuôi nấng, cậu không cần phải lo lắng nó sẽ đói bụng. Mấy hôm trước Thẩm Ngôn đi ngang qua đó vài lần, sờ bụng chó thấy nó thường xuyên được cho ăn no.

Không chơi thể thao không vào game, vậy thì đi tìm chó con tâm sự.

Thẩm Ngôn không tìm được chó con.

Cậu cầm túi thức ăn cho chó, hơi mê mang.

Thời tiết như thế này, chẳng lẽ vẫn có người đem chó ra ngoài đi dạo?

Thẩm Ngôn đi tìm bảo vệ ở hành lang khu bọn họ – chủ nhân chân chính của chó con, muốn hỏi thăm tình huống của nó, kết quả lại phát hiện ra bảo vệ đã thay người.

“Cháu hỏi lão Phùng hả?”

“Lão Phùng không làm ở đây nữa, con dâu lão sinh em bé rồi, lão phải về nhà giúp con cái chăm lo cho cháu”.

“Còn cún con thì sao?”

Thẩm Ngôn vội vàng la lên: “Chính là con cún lông vàng được nuôi trong hành lang, mọi người đi qua đều cho ăn ấy ạ”.

“Chó?” Bảo vệ suy ngẫm một hồi, chợt bừng tỉnh: “À, cháu nói con chó lông tạp kia ấy hả. Nhà ông ấy ở xa nơi này, không thể mang theo chó lên chuyến xe đường dài được. Hẳn là lão Phùng đã ném nó đi rồi”.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement