Trái Cấm Hoàng Triều - Hàn Linh Lăng (FULL)

 

Trong lúc Hàn Linh Lăng đang nằm thở dốc, hạ thể còn cơ giật khiến cho tinh dịch của Mộ Dung Hạc Hiên tràn ra ngoài thì đột nhiên một giọng nữ nhân vang lên khiến cho hai người đều giật thót người. 

“Bẩm Quốc sư hoàng hậu muốn gặp người hiện đang chờ ở trước cổng Thần Cung ạ, không biết Quốc sư có muốn tiếp hay không?” 

Vẻ mặt của Mộ Dung Hạc Hiên vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì cả mặc dù chàng vẫn đang trần truồng nằm trên thảm cỏ xanh ở vườn hoa anh đào, giọng chàng trang nghiêm vang lên “Ngươi ra ngoài mời hoàng hậu vào đại điện uống tách trà trước đi, ta vẽ gần xong bức tranh vườn đào rồi sẽ vào ngay, hoàng hậu rất thích tranh hoa đào vì vậy ta vẽ tặng cho người.” 

Cung nữ liền gật đầu một cái “Dạ Quốc sư” rồi quay người rời đi. 

Mặt của Hàn Linh Lăng biến sắc sợ hãi đến xanh méc không còn một cắt máu nào cả, khi cung nữ kia vừa rời khỏi nàng liền kéo tay của Mộ Dung Hạc Hiên một cái “Bây giờ phải làm sao đây Hạc Hiên? Cô ta đã trông thấy tất cả rồi...phải làm sao bây giờ đây hả?” 

Mộ Dung Hạc Hiên vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì “Thì đã sao đâu chứ?” 

Hàn Linh Lăng cau mày “Ngộ nhỡ nàng ta đi nói với người khác thấy ta và chàng đang trần truồng nằm ôm ấp nhau trong vườn hoa anh đào thì biết làm thế nào đây hả?” 

Mộ Dung Hạc Hiên liền kéo Hàn Linh Lăng vào lòng hôn lên trán của nàng một cái rồi lên tiếng chăm chọc “Sao vậy? Nàng cũng biết sợ à? Lúc nãy nàng câu dẫn ta thì mạnh bạo lắm mà sao giờ lại sợ rồi.” 

Hàn Linh Lăng hối hận xanh cả ruột biết vậy thì ngay từ đầu nàng ta đã không quyến rũ Mộ Dung Hạc Hiên làm tình cùng mình trong vườn hoa anh đào rồi, bây giờ có người nhìn thấy thì lớn chuyện cho mà xem. 

“Tất cả đều tại chàng còn gì, chàng nói với ta rằng ở Thần Cung này chỉ có một mình chàng sống thôi tại sao lại xuất hiện thêm một cung nữ 

há?" 

Mộ Dung Hạc Hiên nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Hàn Linh Lăng liền nói “Nàng không cần quá lo lắng đâu, Thất Nhi là một người mù không thấy được gì cả, ta đã nhặt cô ta ở trại tị nạn ngoại thành đem về nuôi nưỡng cũng từng thử chữa trị bằng nhiều cách nhưng mắt nàng ta không thể thấy là do bẩm sinh nên không chữa trị được, ta giữ Thất Nhi lại trông coi đại điện ở Thần Cung này khi có lính canh báo cáo người muốn gặp ta thì nàng ta sẽ là người đến thông báo” 

Hàn Linh Lăng lo lắng lên tiếng hỏi “Vậy mỗi lần chúng ta làm tình cùng nhau nàng ta có biết không hả? Nàng ta bị mù chứ đâu có bị điếc, mà mỗi khi làm tình cùng chàng ta đều rên la rất là dâm đãng a.” 

Mộ Dung Hạc Hiên mỉm cười lên tiếng đáp “Nàng không cần phải lo lắng đâu, khoảng cách giữa đại diện đến hậu viện nghỉ ngơi của ta cách một vườn hoa anh đào rất là lớn nên dù nàng có la hét khám cổ cũng chẳng ai nghe được.” 

Lúc này Hàn Linh Lăng mới thở phào nhẹ nhõm “Chàng không nói sớm làm ta giật cả mình à, ta còn tưởng ta sắp chết đến nơi rồi đó chứ.” 

“Thôi nàng mặc y phục vào rồi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta phải đến đại điện gặp mặt hoàng hậu một chút.” 

Hàn Linh Lăng đứng dậy giúp Mộ Dung Hạc Hiên mặc lại y phục cho tỉnh tề để chàng ra đại điện gặp hoàng hậu rồi mới tự mình trở về thư phòng nghỉ ngơi. 

Hoàng hậu ngồi uống hết một tách trà thì Mộ Dung Hạc Hiên đi vào cúi đầu lên tiếng chào hỏi “Thần tham kiến hoàng hậu nương nương” 

Hoàng hậu liền đứng dậy đáp lễ “Quốc sư không cần đa lễ, hôm nay ta đến vì có chuyện muốn nói xin Quốc sư dành cho ta chút thời gian.” 

Mộ Dung Hạc Hiên tự tay rót cho hoàng hậu thêm một tách trà “Tĩnh Hoa Liên của thần là loại trà có thể giúp tinh thần thoải mái, thư giãn mời hoàng hậu dùng thêm một tách nữa nhé.” 

Hoàng hậu tỏ vẻ khách sáo nhận tách trà từ tay của Mộ Dung Hạc Hiên “Trà ở chỗ của Quốc sư là ngon nhất. 

“Lát nữa thần sẽ bảo Thất Nhi chuẩn bị một ít để hoàng hậu đem về dùng ạ.” 

Hoàng hậu nghe vậy thì rất hài lòng, Mộ Dung Hạc Hiên lại mở bức tranh vẽ hoa đào đang được cuộn tròn ra cho hoàng hậu xem. “Thần biết hoàng hậu đặc biệt thích hoa đào nên đã vẽ một bức tặng người ạ. 

Hoàng hậu cầm tranh lên xem thì vẻ mặt rạng rỡ “Trong kinh thành này không một ai có thể vượt qua tài hoa của Quốc sư được cả, nét vẽ 

thanh thoát như rồng bay phượng múa, từng cánh hoa chân thật sống động vô cùng, xứng đáng là đệ nhất danh họa của vương triều Xuân Dục ta.” 

Mộ Dung Hạc Hiên tỏ vẻ khiêm tốn “Hoàng hậu nương nương quá lời rồi thần không dám nhận, hôm nay không biết người tìm thần là vì chuyện gì vậy ạ?” 

Hoàng hậu liền đáp “Ta đến hỏi Quốc sư chuyện chuẩn bị đại lễ nghênh đón tân Thánh Nữ vào Điện Thần Trinh đã làm đến đâu rồi để ta còn biết mà hỗ trợ cho người. 

“Thần đã phân phó các cung chuẩn bị xong hết rồi hoàng hậu nương nương không cần bận tâm. 

Hoàng hậu gật đầu “Vậy thì tốt, đây là nghi lễ quan trọng nhất trong năm của chúng ta tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.” 

Mộ Dung Hạc Hiên suy nghĩ sâu xa rồi lên tiếng “Phần nghi lễ thì thần đã chuẩn bị xong hết rồi chỉ cần đến ngày giờ là có thể đón tân Thánh Nữ vào điện Thần Trinh ngay nhưng mà có một điều thần không biết có nên nói hay không?” 

Hoàng hậu liền lên tiếng “Có chuyện gì xin Quốc sư cứ nói để chúng ta cùng giải quyết.” 

Mộ Dung Hạc Hiên tỏ vẻ khó xử rồi lên tiếng “Dạ bẩm hoàng hậu nương nương như thần đã nói Thánh Nữ tân nhiệm là hiện thân của thần trinh tiết chúng ta chỉ là những người trần mắt thịt không có tư cách để đụng vào thân thể của nàng. Vương triều ta xưa nay có nghi lễ ban Nước Thánh, lúc đó hoàng thượng và các đại quan đều có thể sờ mó cơ thể bú vú bú lồn của Thánh Nữ để xin ban ân phúc nhưng mà làm vậy với hiện thân của thần trinh tiết thì không được ạ. Nếu chúng ta cứ kiên quyết giữ lại truyền thống này thì e rằng cả vương triều sẽ đắc tội thần thành mất.” 

“Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể đắc tội với thần thánh được, đặc biệt là thần trinh tiết nếu như bề trên quở trách tuyệt tự tuyệt 

tôn thì không được.” 

Mộ Dung Hạc Hiên liền lên tiếng đáp “Dạ thần cũng đã nghiên cứu cách để né tránh chuyện đụng chạm vào cơ thể của Thần Nữ rồi, thay vì uống nước trực tiếp chảy từ lồn nàng ra thì có thể đổi thành nước tắm của nàng. Thần sẽ cho sửa lại đại điện tổ chức nghi lễ của Điện Thần Trinh bố trí một hồ tắm sau bình phong, mỗi lần tế lễ thì Thần Nữ sẽ tắm trong hồ nước đó sau đó hoàng thượng và các đại quan có thể dùng nước đó để uống, rửa mặt để xin ban phúc lành ạ.” 

Hoàng hậu nhiều năm nay đều phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng phu quân kết tóc se duyên của mình mỗi ngày đều bú vú liếm lồn của một nữ nhân trẻ đẹp khác thì luôn không cam tâm nhưng mà người đó là Thánh Nữ thì không thể làm gì được. 

Hoàng hậu đã từng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của hoàng thượng muốn được đụ một Thánh Nữ khi đang bú lồn nàng trong suốt cả một năm dài, bà rất là căm hận nhưng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận cả. 

Nếu bây giờ có thể bỏ truyền thống cũ để xây dựng một cách làm mới vẫn tôn thờ thần thánh mà vừa không để hoàng thượng trực tiếp bú lồn người khác thì một cách hợp lý thì đương nhiên là hoàng hậu mừng còn không kịp. 

“Quốc sư đã nghiên cứu cách làm hết rồi thì cứ tiến hành thôi, mọi chuyện trọng đại liên quan đến vận mệnh đất nước đều phải nghe theo sự tiên đoán chỉ dạy của khanh” 

Mộ Dung Hạc Hiên tỏ vẻ ái ngại “Thần chỉ sợ hoàng thượng và các đại quan không đồng tình chuyện này mà cứ một mực đời làm nghi lễ theo cách thức cũ thì sẽ có đại họa mất.” 

Hoàng hậu có Mộ Dung Hạc Hiên một ánh mắt trấn an “Khanh cứ yên tâm đi chuyện này ta sẽ đứng về phía của khanh, ta tin là liên quan đến vận mệnh đất nước sự tồn vong giống nòi thì không ai dám phản bác đâu, còn nữa ta sẽ đích thân đến bàn bạc chuyện này với hoàng thượng trước sau đó sẽ thông qua trong buổi thiết triều trước văn võ bá quan trước ngày đón tân Thánh Nữ vào Điện Thần Trinh” 

“Dạ thần xin tuân lệnh của hoàng hậu ạ.” 

Bàn chính sự xong thì hoàng hậu chợt nhớ đến chuyện mà mình đến tìm Quốc sư nên lên tiếng “À gần đây có một chuyện khiến ta vô cùng lo lắng muốn thỉnh giáo Quốc sư.” 

“Xin hoàng hậu cứ nói ạ.” 

Hoàng hậu tỏ vẻ ái ngại rồi lên tiếng “Không biết là gần đây Quốc sư có nghe trong cung bàn chuyện hoàng thượng ân sủng một Tú Nữ đến điên đảo luôn không?” 

Mộ Dung Hạc Hiên liền lên tiếng “Ý của người là Liễu Trân Nhi, Tú Nữ bị hụt mất vị trí Thánh Nữ có phải không ạ?” 

eyJpdiI6IkFmVzhvZEY2c2tvcTY1cDMrZVwvTCtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRTYW9kd1wvQWV3RVlpT2lpcXc1VmZQOG1jTjhzSFVIWkxcL0ZJZzh4MTlrSmUwZGgrSVVDcnZ3ZTVtY1NZcmI0aVpjbVhtTmZUaE5ZTTQ2NG1SYjlRdmJJTmNmekRLXC82WHJyWjg4R2twdVVIMm41S2FyNXFGaDFsQzFJd1ZHRHQzOHJJV0p5V2srcGQyUEJcL0ViTlN0OXpCbjZZWXhxakt2ZEMwck9cL0dld1QrSlpTOWR0S0psb3pDdkIrRVFxa2diOFJyS2RrWGR1b001bmozMVNlcHRjcFNGSytvbURmTThGaTRQazRGZk9sZno2cTJTUTJYMXM2RjZEODl0cWUxeGtoXC9GYmhsa2xoYVRsNis0Zk9RRk5TRTBYUGw0SWY2Qk01bloyczBsQ1V4UEtteHowOEJsVnFaVTlYWWo2dkRZNmpqOXM4b1RPeHBwbzZzcnVYQWdsK0R3WmtXMm5jWjVtMkNOUDRuSmxGa0t6XC9pZDZlNjFrWkp3K1wvOW5WeUtLMDFJeEFLVFI5allabThIbGRwTllCWXZ3Rm1ZZUsyOUZIVmFrOHJGWGFcL3dJOWJ5SlZTNGxQdFFmcHNRdWJmY2tXYndDZGlrVUxUWkNXZ2lSNXFvTllsQlNDSFI5OG5tN0hSOUxVTThiYXhQZ0xxSGRmXC8zK3hSd2c4S1p3SlQ5b09iRER3dTIxQVdCdHA1YUVtOHNHMTA4aHlQQUVkZ3hET2h0Umt3S0pacTk2Sm9ZUFBEMm9zc3V4OGt0Rm5tVjFSRG43UkJVMWp1MnFXV0ZXTlpDK1RVVlA2S0dWb2hWYW95OXA5d1VnZ1FwUUVyVzVjV3VlS1d4WmtlZmxWWmlhMENwbmlLMktINnFGQkhwTXVjXC9yb3lObFRUYlJEem16QzdJVG9nQXlOZW5nKzQ0UnFpQTVIVHB5Yjd5dzltWjlOdmNqUmhYZ2cxVVh5RElWcnc2RTlGQlQ0ZHZVSys0cGhRMXV3dmwxM1NRM2dEN3FRK01aWWlGcldnakYwR1R4RFRKcDRyS0VRZWlUVzU3ZVVaUytwVmZpMjFtY3RnTkR5bG9GN0dcL0o4SGlaMmh5a21ZTmhZQTdMWHU3dUdETjUiLCJtYWMiOiJmOWE3NjJiZWRmMzgxM2Y1MDc2ZjdlZjkyZTNkNTRmZmNhZDg1OGQ0MmI0MjNlZGY1ZTllZTU4ZjJjNDk4MjFkIn0=
eyJpdiI6IlZNbzBNK2RmbmZLOG9vTW1HZ2NMNFE9PSIsInZhbHVlIjoiQlwvYWR3TFhKMFFPOE9vZ1pkYmlJRDF5UTJpclwvZTUrKzZQQ1wvbHZmRnR1MnYxRFdsT3d2VUhhUVlNZ2JvMUJtOG9IdU5ZY0VLcTFlRkQ1SjN2V1RaWFN1YzR5dWFpWitLb1Q2RmhaS2hsam1mMTdPNGxRQVwvTzhDbTh1UzNENWpuQXFCZ1EwTjB5ZmlRaHVqQVVqNEtpcThkdFFlZmFVZ3dPa2lOMTdKODdrelZ6dUtsNWQyTVBObDZYMExRSFNXbldYc2JLN2JZcDlJbmNJYkx5VTZNbkZWZVFHSTBLV0pXWlczU3ZcL2JcL0dmYzJRVjdxcWFUNlI4UlFvT3lLOXNYVWd6Y1wvbWltMzY0NmhCODdNUHJuSXdKdWJ3ZXJKV0ZseFlObUlBV3FnM1JQNEVkaSszOG1OWnByTlRoYzZHVEhwa0puVlFTYUcyVmNwcXNFK1VmTzBLNGdQcHdOSTRaN25HSzFOSUxPQTlubGlwTGIwOEZNMXgzUTdwM09cL2ZrSjk4YnRrYzB6QWFsNkFiWFRlQ3I2b0RWWkprK3dxWkhWdzJQZWNLK1BrWmlUKzNENDBYRVdkRlZlZXU1V2w0NWl4MVpEQWNFVXVwc2FpK1JLaDZuNWlrelRiY3RBVFFcL3o2RndFNmVIanBWbkZCN1ZkUThcL1Z0WmhnXC9XRElvQURGVFRnUzBpUVVRU1A4dFwvM2l5TWZZXC9VVG14UzFPcUxlcjZoWnB4R2hqUm42bEs4OUZkdnV3c3JJbHJaYlpUeERvWTlWSG5leHJyTThnWHF6WVZaK0RaSytnVnNBSXc3a3NHRDdwT0RZcHhLQ00wVmViYTVBZDFZc2xFNDFWOTNWOG1UVnUyazdZYVwveWtCRURUVjZsRmxCcVpGU0RUM2dmV1Z3MDN2dzJMclBcL289IiwibWFjIjoiOTAzZjc1NmUyYzIwYWUyOTMxMmMyNGU5ZTcxOWZmZGUyYzQ0MmM0NDBkZjQ4Y2U5YjE5ZmEzZDliZjhhMGNmYyJ9

Hoàng hậu tỏ vẻ u sầu “Ta cũng nghĩ như khanh vậy đó, gần nữ sắc trong lúc phê duyệt tấu chương rất có khả năng xảy ra sai sót ta không đồng tình cách làm này của hoàng thượng chút nào hết...khanh không biết ả tiện nhân đó ghê gớm cỡ nào đâu, trong đêm đầu tiên thị tẩm mà ả ta dám bảo hoàng thượng bú lồn ả như vậy là đang coi thường ta muốn lật đổ ta đây mà.”

Ads
';
Advertisement