Trả Lại Tự Do Cho Anh - Lục Bách Dịch (Truyện full)

Ads
Lục Bách Dịch loạng choạng lùi về phía sau, bàn tay của anh lập tức rời người phụ nữ đó khi biết cô ta không phải Diệp Châu Anh. Vì đang say rượu kèm theo ánh sáng trong phòng lại không có, Lục Bách Dịch không may vấp phải cạnh giường rồi nằm phịch xuống nệm. Hai mắt anh lờ đờ nhắm lại, cơ thể mệt mỏi khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm Hạ Nhi từ cửa sổ bước đến cạnh giường, dáng người của cô ta được chiếu rọi bởi ánh trăng trông vô cùng quyến rũ, cứ ngỡ như là một bức tượng được đúc kết vô cùng khéo tay vậy. Thế nhưng, có được thân hình đẹp, gương mặt ăn tiền cũng không thể làm lay động trái tim Lục Bách Dịch lần nữa. Nghiêm Hạ Nhi không cam tâm, cô ta chậm rãi đi tới cạnh anh, đôi mắt si tình nhìn anh chất chứa đầy âm mưu tham vọng.

"Lục Bách Dịch, đêm nay... anh sẽ phải thuộc về em."

Vừa dứt lời, Nghiêm Hạ Nhi liền đưa tay lên vai, cẩn thận cởi dây váy. Chẳng mấy chốc, chiếc váy ngủ mỏng tanh trên người đã rơi phịch xuống đất. Nghiêm Hạ Nhi nhấc chân bước đi, cô ta vừa tiếp cận chiếc giường vừa cởi đồ lót. Trong khi đó, Lục Bách Dịch vẫn nằm im trên giường, hôm nay anh đã uống rất nhiều, nhiều tới mức không hề hay biết có một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt đang có hành vi xấu xa với mình.

Sau khi lột sạch sẽ đồ trên cơ thể mình, Nghiêm Hạ Nhi trèo lên giường, bò lên người của Lục Bách Dịch rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bờ ngực rắn chắc của anh.

"Bách Dịch, em yêu anh, em vẫn còn rất yêu anh..."

Nói rồi cô ta liền cúi xuống hôn lên môi anh, hôn một cách cuồng nhiệt đến mức mất cả kiểm soát. Sau đó, hai tay cô ta luống cuống cởϊ áσ sơ mi của Lục Bách Dịch ném xuống nền nhà.

Cùng thời điểm ấy, tại bệnh viện.

Diệp Châu Anh sau khi được chẩn đoán là bị chấn thương nhẹ ở đầu thì đã được băng bó và nằm nghỉ ngơi ở phòng bệnh. Lúc cô được xe cứu thương đưa vào đây, Trương Hạo Phàm đã rất lo lắng, anh ta chạy một mạch từ phòng làm việc của mình chỉ để xem tình hình của cô.

Trong lúc hôn mê, Diệp Châu Anh đã nằm mơ thấy Lục Bách Dịch và Nghiêm Hạ Nhi. Cô thấy hai người họ tay nắm tay đi cạnh nhau, không chỉ thế còn bế theo một đứa bé nữa. Đó chẳng lẽ là con của họ ư?

Diệp Châu Anh lững thững đi đến trước mặt Lục Bách Dịch, cô nhìn họ mà không kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Cô tức giận vung tay tát thật mạnh vào mặt của Lục Bách Dịch.

"Đồ tồi, anh và cô ta dám tằng tịu với nhau trong khi chưa ly hôn với tôi sao?"

Lục Bách Dịch lúc đó chằm chằm nhìn cô, anh không có phản ứng gì trước cái tát ấy mà chỉ chậm rãi ôm Nghiêm Hạ Nhi và con của họ rời đi. Diệp Châu Anh đứng một mình trong bóng tối, lặng lẽ nhìn họ rời đi với trái tim tổn thương sâu sắc...

Khoảnh khắc tuyệt vọng như sắp chết đến nơi ấy vừa thoáng qua thì Diệp Châu Anh bỗng dưng mở mắt tỉnh dậy. Cô tròn mắt nhìn lên trần nhà, sau một hồi ngẫm nghĩ thì mới biết mình vừa nằm mơ, một giấc mơ kinh khủng.

"Châu Anh, con tỉnh rồi sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc Diệp Châu Anh liền quay sang. Người túc trực bên cô suốt từ lúc cô hôn mê đến giờ không ai khác chính là mẹ cô - Diệp phu nhân.

"Mẹ." Châu Anh khẽ đáp.

"Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con có biết mẹ lo lắng lắm không? Sau khi hay tin con ngất xỉu trên đường và suýt bị xe tông trúng mẹ đã rất sợ..."

Thấy mẹ lo lắng cho mình Diệp Châu Anh bỗng cảm thấy áy náy. Chỉ vì cô quá yếu, chỉ vì cô bị bệnh mà mẹ cô phải khổ sở như vậy.

"Mẹ, không phải con đã không sao rồi ư? Con gái mẹ mạnh mẽ lắm đó, con không sao đâu mà."
Diệp phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, bà ấy cố nuốt nước mắt vào trong rồi hỏi:

"Con đói chưa? Mẹ đi mua gì đó cho con ăn nhé?"

"Con muốn ăn đồ mẹ nấu."

"Được, mẹ sẽ về nấu rồi đem tới đây. Con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ quay lại sớm thôi."

Diệp phu nhân vừa ra khỏi phòng bệnh Diệp Châu Anh đã chống tay ngồi dậy. Lúc này, đầu cô bỗng nhói đau khiến cô vô thức đưa tay lên xoa.

"A..."

Lúc cô bị ngất xỉu, đầu không may đập mạnh xuống mặt đường nên giờ mới phải băng bó thế này đây. Diệp Châu Anh khẽ thở dài, cô loay hoay định bước chân xuống giường thì đột nhiên có giọng nói nghiêm nghị vang lên:

"Diệp Châu Anh, em không được phép xuống giường."

Châu Anh giật mình quay lại, cô phát hiện Trương Hạo Phàm đang cầm cái gì đó mở cửa bước vào. Gương mặt anh ta có chút khó chịu, chắc hẳn đang tức giận chuyện gì đó. Diệp Châu Anh nghe thế bèn thu chân về, cô ngồi nghiêm chỗ cũ sau đó mỉm cười:
"Em chỉ định uống chút nước thôi."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trương Hạo Phàm tiện tay rót nước ấm vào cốc sau đó đưa nó cho cô.

"Em có biết bản thân bị ngất giữa đường làm bao nhiêu người lo lắng không? Người tài xế suýt đâm vào em ông ấy đã rất hoảng loạn, đến mức nghĩ mình vừa gây tai nạn đấy."

"Em xin lỗi, nhưng... em đâu cũng muốn bị ngất xỉu."

Trương Hạo Phàm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, anh ta chậm rãi chạm vào đầu cô, cất tiếng hỏi:

"Dạo này tần suất em bị ngất xỉu nhiều hơn rồi, em cần phải giữ gìn sức khỏe, không được làm việc... quá sức mình, nghe chưa?"

Diệp Châu Anh gật đầu khẽ "vâng".

"Ban nãy anh có gọi cho Lục Bách Dịch nhưng anh ta không nghe máy. Không phải hai người... đang dự tiệc cùng nhau sao?"
"À... chắc anh ấy bận tiếp khách."

"Bận đến nỗi không thèm để ý vợ mình sao? Anh ta có phải chồng em không thế?"

Diệp Châu Anh không cảm thấy buồn khi Lục Bách Dịch không để ý đến mình bởi đó là chuyện thường xuyên, đối với cô thì điều đó không còn quan trọng nữa. Lục Bách Dịch mà quan tâm cô, lo lắng cho cô mới là chuyện đáng ngạc nhiên.

...----------------...

Sáng hôm sau.

Bữa đại tiệc của tập đoàn LT diễn ra vỏn vẹn trong hai ngày đã kết thúc. Các vị khách sau một đêm no say đang nghỉ lại khách sạn năm sao và sáng nay họ sẽ lần lượt rời khỏi đây.

Phòng 104.

Trên nền nhà, quần áo, váy ngủ và đồ lót vứt tứ lung tung mỗi chỗ một cái. Cảnh tượng thật giống như một bãi chiến trường, nhưng là chiến trường đẫm mùi ái tình.

Trên chiếc giường nhăm nhúm có một đôi nam nữ không mặc đồ quấn quýt lấy nhau. Nghiêm Hạ Nhi tỉnh dậy trước, cô ta nằm trong vòng tay của Lục Bách Dịch, không ngừng vuốt ve anh. Trong khi đó Lục Bách Dịch lại ngủ say như chết, có lẽ anh cũng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì cũng nên.
Nghiêm Hạ Nhi từ từ rút điện thoại lên, chụp vài kiểu ảnh của cô ta với Lục Bách Dịch ở trên giường, cố tình tạo những dáng nóng bỏng mắt nhất có thể rồi lưu lại. Cô ta vừa xem ảnh vừa cười khúc khích mà không để ý rằng Lục Bách Dịch đã thức giấc.

Anh chậm rãi mở mắt nhìn lên trần nhà, cơn đau đầu kéo đến khiến anh nhất thời chưa tỉnh táo. Chỉ vì hôm qua lỡ uống quá nhiều nên hôm nay cơ thể mới mệt lả như vậy.

"Ưm Bách Dịch, anh dậy rồi sao?"

Lục Bách Dịch liếc mắt quay sang, đập vào mắt anh là Nghiêm Hạ Nhi không mặc đồ đang nằm bên cạnh mình. Anh hốt hoảng bật dậy, đôi mắt giận dữ nhìn cô ta:

"Nghiêm Hạ Nhi... shhh... Tại sao, tại sao cô lại ở đây?"

Lục Bách Dịch vừa gằn giọng hỏi vừa đưa tay đỡ lấy đầu. Chăn trên người anh vô thức rơi xuống, lúc này Lục Bách Dịch mới biết bản thân cũng không mặc đồ.
"Sao anh lại hỏi em như thế? Chẳng lẽ... anh không nhớ đêm hôm qua đã xảy ra những gì ư?"

Nghiêm Hạ Nhi đắc ý nhìn anh, cô ta tỏ ra vẻ mặt vừa mãn nguyện vừa gian xảo. Lục Bách Dịch cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng ký ức của anh chỉ dừng lại ở chỗ anh ôm một người phụ nữ lạ mặt. Chẳng lẽ đó là Nghiêm Hạ Nhi?

"Rốt cuộc đêm qua, tôi và cô đã xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Hạ Nhi bĩu môi, cô ta hậm hực xích lại gần anh rồi bạo gan ngồi lên người anh.

"Nghiêm Hạ Nhi, cô..."

"Đêm qua anh làm gì anh cũng quên, vậy để em nhắc lại cho anh nhớ nhé?"

Nghiêm Hạ Nhi lè lưỡi liếʍ nhẹ viền môi, tay cô ta nắm lấy tay anh để lên ngực mình. Lục Bách Dịch hoảng hồn đẩy cô ta ngã lăn xuống giường.

Bịch!


"Á!"

Lục Bách Dịch vội vàng mặc quần áo vào, anh ném chiếc váy ngủ vào cơ thể trần trụi của Nghiêm Hạ Nhi rồi quát:

"Chuyện đêm qua cô hãy quên đi và coi như chưa xảy ra."

Nghiêm Hạ Nhi nghe những lời này liền nổi khùng lên. Cô ta giận dữ chạy tới trước mặt anh, hai mắt trợn ngược lên rồi nói:

"Lục Bách Dịch, anh dám ăn xong rồi bỏ chạy sao? Đêm qua chúng ta đã có quan hệ bất chính với nhau, anh nghĩ anh có thể chối bỏ được ư?"

Lục Bách Dịch híp mắt nhìn cô ta, anh bình tĩnh đáp:

"Đêm qua tôi không nhớ gì hết vì thế... chưa chắc chúng ta đã quan hệ với nhau."

Nghiêm Hạ Nhi vội vàng nắm lấy cổ tay của Lục Bách Dịch, giọng điệu gấp gáp.

"Anh không được chối bỏ trách nhiệm. Cho dù anh không nhớ thì chuyện cũng đã xảy ra, chuyện chúng ta ngủ với nhau là sự thật, mà sự thật thì không thể chối bỏ."
Lục Bách Dịch không để ý đến Nghiêm Hạ Nhi, anh hất tay cô ta ra định rời đi nhưng Nghiêm Hạ Nhi chợt hét lên:

"Nếu gia đình anh mà biết anh ngủ với em thì họ sẽ nghĩ gì đây?"

Lục Bách Dịch lập tức quay lại, anh cau mày:

"Cô uy hϊếp tôi?"

"Lục Bách Dịch, anh đừng thách thức em, em sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu."

"Ha... đây là âm mưu của cô đúng không?" Lục Bách Dịch nhếch miệng cười khinh.

Nghiêm Hạ Nhi chầm chậm tiến về phía anh, cô ta khẽ đặt tay lên người anh rồi thì thầm:

"Người chủ động ôm em trước là anh mà, anh thật sự không nhớ đêm nồng nhiệt hôm qua sao? Anh có biết chúng ta đã rất sung sướиɠ không?"

Lục Bách Dịch không thể nhớ lại được những chuyện xảy ra hôm qua, mà lời Nghiêm Hạ Nhi nói cũng chẳng thể tin tưởng nổi.

"Câm miệng lại, cô muốn gì đây Nghiêm Hạ Nhi?"
Nghiêm Hạ Nhi nũng nịu ôm lấy Lục Bách Dịch, cô ta áp má vào người anh sau đó nói:

"Em muốn làm người phụ nữ của anh."

"Đây là mục đích của cô sau khi bày ra cái trò mèo là trèo lên giường của tôi sao?"

"Anh biết vì sao em lại làm thế không? Vì em vẫn còn yêu anh, em yêu anh tới phát điên lên được. Diệp Châu Anh đó có gì hơn em?"

Lục Bách Dịch ngán ngẩm quay mặt đi, anh đẩy Nghiêm Hạ Nhi ra khỏi người mình.

"Anh nói đi, Diệp Châu Anh có gì hơn em? Anh ghét cô ta lắm mà, vậy sao không ly hôn với cô ta đi."

"Cho dù tôi có ghét Diệp Châu Anh thì tôi thấy cái gì cô ấy cũng hơn cô hết. Nghiêm Hạ Nhi, cô thật khiến tôi kinh tởm."

Nói rồi, Lục Bách Dịch liền quay phắt rời đi. Nghiêm Hạ Nhi vội vàng chạy theo gào khóc níu giữ anh ở lại nhưng Lục Bách Dịch không thèm để ý đến.

"Đừng mà Bách Dịch, đừng bỏ em, đừng rời đi mà..."
"Buông ra!"

"Lục Bách Dịch! Đừng đi mà, em cầu xin anh đừng đi. Ở lại với em đi, đừng đi, cầu xin anh đừng đi!"

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement