Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Ads
Khi Tô Lam đến bệnh viện, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, phát hiện Quan Triều Viễn và Lục Trang Đài đều có mặt, còn Quan Danh Sơn cũng đã có thể ngồi dậy.

“Ba, mẹ. ” Tô Lam đi vào phòng bệnh, cho dù thế nào cũng chào hỏi trước.

“Tô Lam đến rồi. ” Quan Danh Sơn híp mắt cười.

Lục Trang Đài lại hừ lạnh một tiếng: “Ba cô nằm viện, còn là do cô hại, cô thì rảnh rỗi, trời tối mới đến!”

Tô Lam nghe vậy cúi đầu không tranh cãi. Vì tranh cãi với bà ấy chẳng khác nào tìm phiền não, vì bà ấy không hề nói lý lẽ.

Lúc này, Quan Triều Viễn vội nói: “Mẹ, tối qua Tô Lam đã ở đây canh ba một đêm rồi, con thấy cô ấy mệt, mới bảo cô ấy về nghỉ ngơi.”

Lục Trang Đài định nói gì, không ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Lam đứng cách cửa rất gần nên đi qua mở cửa.

Khi thấy người bên ngoài, Tô Lam ngạc nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Chỉ thấy, một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng sạch sẽ đứng ngoài phòng bệnh, tay cầm một giỏ hoa quả tinh tế, gương mặt thanh tú, tuy đã năm mươi nhưng vẫn hấp dẫn, khiến cho người khác vừa nhìn đã rất khó quên đi.

Sở Thanh Diên vội vàng nói: “Mẹ gọi điện thoại cho con không được nên gọi đến nhà con, là chị Hồng bắt máy, nói ba chồng con không cẩn thận bị xe tông, đang nằm viện nên mẹ mới vội chạy qua đây thăm ông sui!”

Tô Lam nghe vậy, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên là hết pin rồi, làm sao mẹ gọi được chứ?

“Mẹ nhanh vào đi.” Quan Triều Viễn lên trước đón Sở Thanh Diên.

Sở Thanh Diên nhìn thấy Quan Danh Sơn ngồi trên giường bệnh thì cười đặt giỏ hoa quả xuống đất.

"Mẹ, mẹ ngồi đi." Quan Triều Viễn đặt một chiếc ghế trước mặt Sở Thanh Diên.

Quan Danh Sơn cười nói: "Bà sui, bà đến thăm tôi, thật sự cảm ơn bà."

"Đây là bà sui phải không?" Sở Thanh Diên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Trang Đài nên có hơi dè dặt.

Sở Thanh Diên: "Ông sui, thấy tinh thần ông vẫn ổn, tôi cũng yên tâm rồi, tôi cứ nghĩ là nghiêm trọng lắm."

Sở Thanh Diên nhìn thấy Quan Danh Sơn ngồi trên giường bệnh thì cười đặt giỏ hoa quả xuống đất.

Quan Danh Sơn cười nói: "Bà sui, bà đến thăm tôi, thật sự cảm ơn bà."

Sở Thanh Diên: "Ông sui, thấy tinh thần ông vẫn ổn, tôi cũng yên tâm rồi, tôi cứ nghĩ là nghiêm trọng lắm."

"Không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi." Quan Danh Sơn nói rồi ra hiệu cho Quan Triều Viễn kéo ghế cho Sở Thanh Diên.

"Mẹ, mẹ ngồi đi." Quan Triều Viễn đặt một chiếc ghế trước mặt Sở Thanh Diên.

Sở Thanh Diên ngồi xuống, lúc này mắt mới nhìn thấy Lục Trang Đài ngồi trước giường bệnh.

"Đây là bà sui phải không?" Sở Thanh Diên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Trang Đài nên có hơi dè dặt.

Ánh mắt ghét bỏ của Lục Trang Đài quét qua Sở Thanh Diên ăn mặc quê mùa, không hề trả lời.

Tô Lam thấy vậy, rất ngượng ngùng, vừa định lên tiếng, không ngờ Quan Danh Sơn lại mở lời.

"Lục Trang Đài, bà sui đang nói chuyện với em kìa." Quan Danh Sơn thúc giục.

Lục Trang Đài mới ngước mắt lên, miễn cưỡng nói: "Bà đến để thăm ông Sơn nhà chúng tôi, nếu không phải con gái yêu quý của bà, ông Sơn nhà chúng tôi cũng không bị xe tông thành như vậy!"

Lời vừa nói ra, Sở Thanh Diên sững người.

Quan Triều Viễn gọi một tiếng: "Mẹ!"

Quan Danh Sơn lập tức sầm mặt xuống: "Lục Trang Đài, bà sui là khách, em nói gì kỳ vậy?"
Lục Trang Đài nhướng mày, ánh mắt sắc bén: "Lẽ nào em nói sai sao? Nếu không phải Tô Lam không có gia giáo, cãi nhau với mẹ chồng là em, còn đòi bỏ nhà đi, anh sẽ đuổi theo nó sao? Anh không đuổi theo nó, sao mà bị tông chứ?"

Sở Thanh Diên nghe vậy, quay sang nhìn Tô Lam, hỏi: "Lam Lam, mẹ chồng con nói là thật sao?"

"Mẹ, là mẹ chồng ngày nào cũng gây chuyện với con, con cũng không cố ý cãi nhau với bà ấy." Tô Lam rất uất ức, không ngờ đến Lục Trang Đài lại nói những lời như không có gia giáo trước mặt mẹ mình, cô tức chết rồi.

Cô vốn không muốn để mẹ biết tình trạng trước mắt của mình nhưng Lục Trang Đài đã gợi ra mọi chuyện, cô cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.

Sở Thanh Diên nghe thấy lời Tô Lam nói thì giơ tay tát vào mặt Tô Lam một cái!

Chát!

Phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng chát giòn tan.
Cả phòng bệnh im phăng phắc trong tức khắc.

Mọi người đều sững sờ trước hành động của Sở Thanh Diên.

Đừng nói đến hai cha con Quan Danh Sơn, ngay cả Lục Trang Đài cũng không ngờ Sở Thanh Diên lại đánh con gái mình trước mặt mọi người, còn ra tay rất nặng, tiếng tát rất lớn.

Tô Lam sờ gương mặt nóng rát của mình, đôi mắt ngấn nước nhưng cô vẫn kiên cường nhịn lấy, không muốn rơi nước mắt trước mặt Lục Trang Đài.

Tô Lam ôm mặt, mang theo uất ức tràn trề hỏi Sở Thanh Diên: “Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?”

Sở Thanh Diên lại nổi trận lôi đình trách mắng: “Ở nhà mẹ dạy con thế nào? Sao con có thể cãi với mẹ chồng con? Còn dám cãi nhau với mẹ chồng con, bây giờ để mẹ chồng con nói nhà chúng ta không có gia giáo, mẹ mất hết mặt mũi rồi, con nói con có sai hay không?”
Tô Lam không thể tin được nhìn mẹ của mình, cô không ngờ mẹ lại bên vực mẹ chồng mình, còn đánh mình trước mặt mọi người, bỗng chốc những uất ức mấy ngày nay đều dâng trào, cả người cô đều đang run rẩy.

Quan Triều Viễn thấy vậy, vội vàng lên trước ôm lấy Tô Lam.

Tô Lam tựa vào lòng Quan Triều Viễn mới đỡ hơn một chút.

Lúc này, Lục Trang Đài liếc Tô Lam một cái, lạnh giọng nói: “Muốn dạy con thì về nhà dạy, ông Sơn nhà tôi còn đang bệnh đấy, không chịu nổi việc cô đánh mắng ở đây đâu.”

Sở Thanh Diên mới dịu giọng nói với Lục Trang Đài: “Bà sui, đều do con gái tôi không hiểu chuyện, tôi không dạy nó tốt, bà đừng chê bai nó, hôm khác tôi nhất định bảo nó xin lỗi bà!”

Tô Lam nghe vậy muốn lên trước nói mình không sai.

Nhưng Quan Triều Viễn ôm cô lại không cho phép cô lên trước, anh dùng ánh mắt nói với cô đừng nói thêm gì nữa
“Nó có thể xin lỗi tôi? Hừ, trừ khi mặt trời mọc đằng tây. Đứa con gái này của bà bướng lắm, không chịu ai dạy nó, tôi thấy bà vẫn nên đem nó về dạy lại rồi mới đưa nó đến nhà họ Quan chúng tôi!” Lục Trang Đài miệng lưỡi sắc bén nói.

Lúc này, Sở Thanh Diên lại nhàn nhạt cười nói: “Bà sui, con gái tôi đã gả đến nhà họ Quan mấy người rồi, sống là người của nhà họ Quan, chết là ma nhà họ Quan, con gái gả đi như bát nước đổ đi, bây giờ nó không còn quan hệ gì với nhà mẹ đẻ hết!”

Lời nói của Sở Thanh Diên có ý tứ riêng, thoáng chốc đã chặn miệng của Lục Trang Đài lại, Lục Trang Đài mở miệng định nói nhưng lại không còn lời nào để nói.

Quan Triều Viễn nghe vậy, khóe miệng nhếch lên.

Nhưng Tô Lam nghe những lời này, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà rơi xuống. Lòng khó chấp nhận được sao mà mẹ có thể nói ra những lời này? Muốn cắt đứt mọi quan hệ với mình.
Lúc này, Quan Danh Sơn vội vàng hòa giải: “Bà sui, bà nói đúng, Tô Lam là người nhà chúng tôi, đương nhiên nhà chúng tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Ông Sơn, phụ nữ nói chuyện, anh xen vào làm gì?” Lục Trang Đài liếc Quan Danh Sơn một cái, vô cùng bất mãn với lời ông ấy nói.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement