Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Ads
"Tô Lam, em là người trưởng thành rồi, lúc làm chuyện gì mong em hãy thực tế chút được không? Em là người lớn, chịu ấm ức chút cũng không sao, nhưng còn đám nhỏ thì thế nào? Em xem thử xem Minh An và Xuân Xuân trong cảnh như vậy thì sao có thể vui vẻ lớn lên được?" Quan Triều Viễn cau mày nhìn Tô Lam, mong cô có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng sao Tô Lam chịu cúi đầu được? Cô tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ sự trợ giúp nào từ Quan Triều Viễn. Sau đó, cô lại tranh cãi gay gắt với anh: "Năm ấy, mẹ tôi còn nuôi dạy tôi và em gái trong hoàn cảnh kém hơn vậy nhiều, chẳng phải bọn tôi vẫn vui vẻ lớn lên đó sao? Thứ trẻ con cần nhất là sự ấm áp của gia đình và tình thương của cha mẹ, điều kiện vật chất chỉ xếp sau đó mà thôi, vả lại lúc nhỏ cho bọn nhỏ chịu chút khổ cực cũng là chuyện tốt, bằng không sau này bọn chúng lại chẳng biết khó khăn là gì!"1

"Sao em lại cố chấp như vậy kia chứ?" Quan Triều Viễn vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì.

"Đáng lẽ anh phải hiểu rõ tính tôi từ lúc chúng ta mới quen rồi chứ, cần gì phải hỏi câu đó mãi thế?" Tô Lam đáp lời.

"Em..." Câu nói của Tô Lam nhất thời khiến Quan Triều Viễn cứng họng, không đáp lại được, anh thực sự rất muốn đấm một cái vào tường.

Lúc này, Quan Minh An thấy ba mẹ cãi nhau lập tức đứng dậy nói với Quan Triều Viễn: "Ba ơi, con thấy mẹ nói đúng mà!"

"Người lớn đang nói chuyện, trẻ con chen vào làm gì!" Quan Triều Viễn trút cơn giận lên người Quan Minh An.

Nhưng Quan Minh An chẳng hề sợ hãi, ngẩng lên nói nghiêm túc: "Chẳng phải ba cũng chịu bao khổ cực mới có thể đứng trên người khác hay sao?"

"Sao con lại biết nhiều vậy hả?" Quan Triều Viễn liếc nhìn Quan Minh An.

Quan Minh An hất cằm, nói bằng cái giọng non nớt: "Còn chẳng phải đều do bình thường ba dạy con đó."

Quan Triều Viễn tức đến mức trợn trắng mắt, cuối cùng chỉ đành bất lực, quay người mở cửa rời đi.

Sau khi cửa đóng, Tô Lam lại không nhịn được bật cười.

Thấy Tô Lam cười, Quan Minh An bước đến ôm đùi cô, ngẩng lên hỏi: "Mẹ, mẹ cười rồi, mẹ hết giận rồi đúng không?"

"Sao con biết mẹ giận?" Tô Lam dùng tay xoa đầu Quan Minh An hỏi.

"Vừa nãy khi mẹ cãi nhau với ba, mẹ dữ lắm luôn, từ trước đến giờ, chưa bao giờ Minh An thấy mẹ dữ thế." Quan Minh An mở to hai mắt tròn xoe nói.

"Thế à?" Tô Lam thả lỏng chân mày, sao cô không biết là mình dữ lắm nhỉ? Mặc dù chỉ cãi mấy câu với Quan Triều Viễn, nhưng cô vẫn kìm nén cảm xúc của mình đó chứ.

"Vâng." Quan Minh An lập tức gật đầu cái rụp.

"Vậy chắc là mẹ nhất thời không làm chủ được cảm xúc đó mà." Lúc này, Tô Lam dịu dàng cười nói.

Quan Minh An chần chừ giây lát rồi lại đột nhiên nói: "Mẹ, Minh An phát hiện ba sợ mẹ lắm!"

Nghe vậy, Tô Lam nhếch mày: "Chỉ nó linh tinh, ba con còn biết sợ ai nữa à?" "Ba con không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mẹ, bởi vì sau mỗi lần cãi nhau với mẹ, đều sẽ ra ngoài tự đấm vào tường. Nếu bố không sợ mẹ thì sao lại chỉ biết trút giận vào tường chứ?" Quan Minh An nhìn Tô Lam bằng đôi mắt to tròn ngây ngô nói.

Nghe vậy, Tô Lam yên lặng không đáp nhưng trong lòng cũng thấy sợ, thậm chí do tác động tâm lí mà còn thấy tay cũng hơi đau.

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Tô Lam mãi không nói gì, Quan Minh An kéo tay cô hỏi.

Tô Lam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp: "Mẹ đang nghĩ xem nấu gì cho con ăn."
"Con muốn ăn cơm thịt quay." Quan Minh An lập tức reo lên.

"Được, vậy mẹ đi nấu cho con nhé." Tô Lam véo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Quan Minh An một cái rồi quay người đi vào phòng bếp.

Hôm nay, lúc nấu cơm, cô không sao an tâm được.

Đầu hè, Tô Lam đã quyết định cho Xuân Xuân cai sữa.

Ban ngày, Tô Lam không cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, Xuân Xuân khóc sưng đỏ cả mặt nhưng điều tối kị nhất trong quá trình cai sữa đó là mềm lòng cho con bú, sau đó con nhỏ sẽ mãi chẳng cai nổi. Vậy nên Tô Lam cứ cố chịu đựng, dù Xuân Xuân có gào khóc cỡ nào cũng không cho cô bé bú, thậm chí còn bôi đủ thứ như tiêu và tương lên núʍ ѵú cao su. Song Xuân Xuân lại cực kì cứng đầu, dỗ thế nào cũng không được, cuối cùng biến thành không ăn không uống, không chơi không ngủ, cứ nắm vạt áo Tô Lam không chịu buông.
Tô Lam chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào ương ngạnh đến vậy, tức giận phát vào mông cô bé hai cái nhưng Xuân Xuân vẫn chẳng hề hấn gì mà còn khó dữ hơn.

Hết buổi sáng, Tô Lam thực sự cũng sứt đầu mẻ trán rồi, thấy dáng vẻ khó nhọc của Xuân Xuân cô cũng thấy xót xa nhưng rồi lại tự cổ vũ chính mình: "Tuyệt đối không được cho con bé bú nữa, nếu không lần cai sữa tới sẽ càng khó khăn hơn!"

Mãi đến tận tối, Kiều Tâm mới tan làm, Tô Lam cũng thấy được cứu tinh.

Thấy Xuân Xuân nằm lì trên sô pha tóm chặt vạt áo Tô Lam không buông, Kiều Tâm không khỏi cau mày: "Cậu thực sự cho con bé cai sữa à?"

"Đã một năm ba tháng rồi, sao còn có thể bú sữa mẹ nữa?" Tô Lam nôn nóng đáp.

"Bú thì cứ bú thôi, cậu cứ nhiễu sự, người ta còn bú đến tận hai tuổi nữa kìa. Đúng không nhỉ Xuân Xuân?" Kiều Tâm cúi xuống bế Xuân Xuân lên nhưng dù cô ấy có dỗ dành thế nào thì Xuân Xuân vẫn cứ gào khóc ầm ĩ.
Kiều Tâm bế Xuân Xuân đi qua đi lại tỏng phòng nửa tiếng, mặc dù tiếng khóc của Xuân Xuân đã nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt hẳn, hơn nữa còn chẳng có ý định nhượng bộ cứ gọi luôn mồm: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

"Sao mà đứa nhỏ này cứng đầu quá vậy? Tớ thấy giống y hệt cậu luôn!" Kiều Tâm nhìn Xuân Xuân trong ngực nói.

"Cái tốt không học, lại học cái xấu." Tô Lam bất lực lắc đầu.

"À phải, cậu có tiêm mũi dứt sữa không đấy? Cậu như vậy không ổn đâu, sẽ viêm tuyến sữa."

Tô Lam sốt ruột cau mày: "Con bé khóc đòi suốt cả ngày như thế thì tớ đi tiêm lúc nào được? Giờ chắc phòng khám cũng đóng cửa rồi, để mai hẵng đi."

"Vậy mai cậu dậy sớm mà đi, tớ có thể giúp cậu trông Xuân Xuân một lúc. Sáng ngày mai tớ phải đi công tác, tầm dăm ba ngày gì đó. Hầy, nếu sớm biết cậu cho Xuân Xuân cai sữa thật, tớ đã dời lịch công tác lại rồi!" Kiều Tâm cau mày nói.
"Cậu cứ yên tâm đi công tác đi, chắc sang ngày mai nó không quậy nữa đâu. Với cả cậu còn phải đi công tác mà kiếm cơm chứ, cái túi xách kia của cậu vẫn đang chờ tiền lương tháng này để chi trả đấy!" Tô Lam lắc đầu cười nói.

Kiều Tâm thực sự chẳng còn sợ sống khổ sống sở nữa rồi, gần đây toàn chi tiêu những số tiền khổng lồ, mấy hôm trước vừa chi hẳn mười nghìn mua lấy một chiếc túi xách đắt tiền khiến Tô Lam trợn tròn cả mắt.

"Tớ đang hưởng thụ cuộc sống đó được chưa? Tớ chẳng muốn giống cậu đâu, ngày nào cũng sống dở chết dở vì hai đứa con." Kiều Tâm nhìn Xuân Xuân trong ngực bĩu môi.

"Đó mới là tình mẹ vĩ đại, cậu cứ làm mẹ đi rồi biết." Tô Lam nhìn Xuân Xuân bằng ánh mắt đầy hiền từ.

"Chắc thế." Kiều Lệ đáp lại sau đó ôm Xuân Xuân tiếp tục đung đưa. Đêm ấy, Xuân Xuân cứ khóc mãi không thôi, cuối cùng may mà đến nửa đêm, cô bé cũng khóc mệt quá rồi ngủ mất.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement