Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Ads
Tô Lam tức giận lên lầu, vừa mở khóa phòng đã nhanh chóng bước vào, quay lại định đóng cửa.

Một chân người đàn ông đã bước vào, thấy anh muốn cưỡng ép xông vào, Tô Lam cố sức dựa cửa muốn đẩy anh ra ngoài.

Nhưng lúc này cô đánh giá quá thấp sức mạnh của người đàn ông, Quan Triểu Viễn vừa dùng sức đã đẩy cửa ra được, Tô Lam cũng lảo đảo lùi về sau một bước.

Thấy anh xông vào, Tô Lam liều mạng gào lên: “Anh muốn làm gì, nếu anh không đi là tôi hét lên đấy!”

Quan Triều Viễn dễ dàng đóng cửa lại, trong phòng chợt tối đen, Tô Lam hơi sợ hãi, lùi về sau hai bước theo bản năng.

“Anh ra ngoài ngay! Ở đây không chào đón anh, anh nghe thấy không?” Trong giọng của Tô Lam đã chứa đựng vẻ chua xót.

Nhưng bóng dáng đen kia vốn không để lời cô nói vào tai.

Sau đó, Tô Lam thấy bóng đen kia bổ nhào về phía mình, cô quay lại chạy vào trong phát ra tiếng thê lương: “Cứu mạng…”

Vừa thốt lên hai từ cứu mạng, một cánh tay lớn phía sau đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, tay còn lại che miệng cô, ép cô nuốt mấy lời còn lại vào bụng.

Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, Tô Lam nhìn người đàn ông trước mắt này bằng ánh mắt hoảng sợ.

Ánh trăng chiếu trên gương mặt anh, cô thấy rõ tóc anh hơi rối, không giống vẻ gọn gàng sạch sẽ như trước, trên cằm lúng lúng râu, dường như gương mặt lạnh lùng đẹp trai cũng gầy hơn, bây giờ anh mặc sơ mi trắng trên người làm lộ ra chút khí chất sầu muộn.

Thấy dáng vẻ của anh như vậy, đáy lòng Tô Lam như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Anh sao vậy? Vì sao không còn vẻ hăng hái và mặt mày hồng hào như trước? Chẳng lẽ anh và Phương Ngọc Hoan không ổn?

Chẳng phải đây là con đường bản thân anh lựa chọn sao? Hôm nay anh đến tìm mình làm gì?

Thấy dáng vẻ hình như anh tức giận với mình, Tô Lam lờ mờ có chút dự cảm không ổn từ đáy lòng.

“Hu hu…” Tô Lam bị một tay của anh che miệng cố sức phát ra tiếng. Một tay Quan Triều Viễn giữ gáy cô, tay còn lại che miệng cô, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự phẫn uất: “Không ngờ cô sống ở đây ung dung vui vẻ như vậy, Quan Khởi Kỳ cách mấy trăm kilomet đến đây hẹn hò với em. Tô Lam, cuối cùng cô là người phụ nữ thế nào? Khiến nhiều đàn ông chết mê chết mệt vì cô như vậy?”

“Ư ư…” Tô Lam thấy trên trán anh đã lộ ra gân xanh, cô hiểu anh, có lẽ sau đó anh sẽ mất khống chế cảm xúc.

Tô Lam ra sức vùng vẫy, nhưng gáy cô bị anh giữ chặt, cô vốn không thể nhúc nhích được chút nào.

“Sao? Cô và Quan Khởi Kỳ em em anh anh thì được? Tôi đυ.ng vào cô một chút cô đã không vui rồi?” Cô vùng vẫy khiến Quan Triều Viễn càng phẫn nộ hơn.

Nghe thấy anh sỉ nhục mình Tô Lam cũng phát cáu, vung mạnh nắm đấm lên ngực anh, chân mang giày cao gót cũng ra sức giẫm lên chân anh.

Quan Triều Viễn vẫn im re, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang vùng vẫy trước mắt, đôi mắt u tối ngày càng âm u.

Mãi đến khi Tô Lam chẳng còn sức vùng vẫy nữa, thở hổn hển, Quan Triều Viễn mới đẩy ngã cô!

Tim Tô Lam thoáng chốc muốn lên tới cổ họng, anh muốn làm gì?

Đồ ngốc cũng biết bây giờ anh muốn làm gì, sau khi Tô Lam ý thức được, lập tức ngồi dậy muốn chạy đi.

Nhưng đã muộn rồi, lúc cô đang ngồi dậy nửa chừng, sói xám trước mắt đã đẩy ngã cô!

“Anh làm gì? Buông tôi ra, nghe không?” Tô Lam bắt đầu vùng vẫy.

Cô bị hai tay anh kiềm lại như gọng sắt, cô đối diện với anh, xấu hổ muốn chết, vì hôm nay cô mặc một chiếc váy liền.
“Quan Triều Viễn, đồ khốn nhà anh, anh mau buông tôi ra!” Tô Lam đã sắp sụp đổ rồi.

Cô thật sự không chịu được bị anh đối xử thế này, vết thương trong lòng vừa lành lại, sao anh lại xuất hiện? Vả lại vừa xuất hiện đã chẳng phân biệt trắng đen muốn làm chuyện này, cuối cùng anh xem mình là gì?

Cô xấu hổ tức giận, nhưng không có cơ hội phản kháng, hai tay bị anh dùng tay kềm lại ở hai bên đầu, chỉ có thể trừng mắt để anh muốn làm gì làm.

“Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn! Anh không được chết tử tế, anh là đồ rác rưởi, tôi hận anh, tôi hận anh cả đời…” Tô Lam vừa khóc vừa gào.

Mấy phút sau, giọng cô đều khản đặc, cuối cùng cô chỉ chấp nhận số mạng, tay chân tệ liệt, chỉ có nước mắt trong suốt liên tục theo má chảy xuống ra giường…

Quan Triều Viễn không hiếu chiến, nhanh chóng dứt ra.
Tô Lam nhắm mặt lại, vốn không muốn nhìn anh thêm nữa, cả người mặc váy liền nằm co ro trên giường, nức nở khe khẽ.

Tô Lam không biết hai phút ngắn ngủi sau đó anh làm gì, không nghe thấy động tĩnh gì từ anh, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân anh dần xa, cuối cùng truyền đến một tiếng đóng cửa thật lớn từ bên ngoài.

Sau khi xác định anh đã đi, Tô Lam mới mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ dưới ánh trăng thật bi thương.

Tuy cô không biết điều gì đã thúc giục anh đột nhiên chạy đến Thanh Sơn tìm mình, nhưng cô biết ngoài nhục nhã cô ra cũng không có gì khác.

Vừa nãy, đến cả cúc áo trên sơ mi anh cũng không cởi ra.

Mà lúc này váy liền trên người mình vẫn mặc chỉnh tề, đừng nói hôn, đến cả chạm vào mình cũng không.

Đây là giới hạn lớn nhất anh muốn sỉ nhục mình sao?
Chưa bao lâu, anh lại hận mình như vậy?

Cô thật sự không nợ anh gì cả, vì sao anh vẫn không thể bỏ qua cho mình?

Chẳng lẽ vì anh biết mình và Quan Khởi Kỳ có qua lại, ấm ức trong lòng nên mới từ xa xôi chạy đến Thanh Sơn dạy dỗ mình?

Hình như Quan Triều Viễn cô biết không phải người hẹp hòi, có giận tất báo như vậy, cuối cùng anh muốn thế nào mới bỏ qua cho mình?

Tô Lam muốn báo cảnh sát vì cô sợ anh sẽ tiếp tục quấy rối mình, với lại cô muốn để anh trả giá, dù sao thì anh cũng phải bị trừng phạt.

Nhưng Tô Lam biết thế lực của Quan Triều Viễn rất lớn, dù mình báo cảnh sát cũng không có bằng chứng xác thực, e rằng vốn chẳng giúp ích được gì, nói không chừng còn hủy hoại thanh danh của mình, khiến cô mất hết mặt mũi.

Nên sau khi cân nhắc trong lòng, cuối cùng Tô Lm vứt ngay ý nghĩ báo cảnh sát.
Cô hận Quan Triều Viễn, cũng hận bản thân mình, vì sao lần nào cô cũng không có cách nắm bắt anh?

Cuối cùng cô phải làm sao đây?

Cô cũng không biết.

Chỉ có thể mở đôi mắt đẫm lệ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, thầm rầu rĩ.

Màn đêm bên ngoài tối đen, cũng rất lạnh lẽo.

Nửa đêm cô mới miễn cưỡng đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, không muốn mùi người kia vương lại trên người cô. Cô dùng khăn tắm chà xát da mình đến trầy, cuối cùng ngồi phịch lên bồn vệ sinh trong phòng khóc…

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement