Tổng tài ác ma sủng thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (full)

 

Cô hồi hộp tới mức bàn tay đổ đầy mồ hôi. Trước khi lên sân khấu, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, niệm thầm trong miệng: “Dưới sân khấu đều là heo. Dưới sân khấu đều là heo.” 

Sau khi niệm thầm mấy lần cô cảm thấy lòng mình dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó mới chậm rãi đi lên sân khấu. 

Ánh mắt của cô vô thức nhìn về phía Vũ Huy, anh ta giơ ngón tay cái lên với cô, cô hiểu ý nở nụ cười, bản thân cũng thả lỏng hơn nhiều. 

Màn hình lớn phía sau mở ra, một đôi vòng tay và lắc tay tình nhân xuất hiện ở trước mặt mọi người. 

Khán giả dưới sân khấu ồ lên, mẫu thiết kế này quá đơn giản rồi. Vậy mà cũng dám lấy ra, đúng là không sợ mất mặt mà. 

Lưu Họa Y mím môi, vô tình nhìn qua thì thấy MC đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, lòng cô đột nhiên trở nên phẫn nộ. 

Những người này căn bản không nhìn kỹ bản thiết kế của cô. Chỉ dựa vào vẻ ngoài đã phủ bỏ thiết kế của cô rồi. 

Căn bản họ không hề hiểu thiết kế là gì. 

Một khi đã như thế, cứ để cô dạy họ một khóa học vậy. 

Lưu Họa Y nâng cằm lên, giọng nói trong trẻo vang lên khắp sân vận động. 

“Tôi biết mọi người đều cảm thấy thiết kế của tôi quá đơn giản. Đương nhiên tôi cũng sẽ không phủ nhận, vẻ ngoài của nó đúng là rất bình thường, thậm chí có thể nói là không hề khiến người xem có cảm giác mới mẻ.” 

“Nhưng tôi hi vọng mọi người có thể nhìn kỹ bản thiết kế của tôi.” 

Lưu Họa Y nói xong thì duỗi tay chỉ vào chính giữa chiếc vòng cho nam, 

chỗ đó có đính một viên kim cương nhỏ, nhìn sơ qua không có gì đặc biệt, 

nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện viên kim cương nhô ra ngoài chứ không 

phải được đính vào bên trong giống như mấy mẫu khác trên thị trường. 

“Chỉ cần nhấn một cái vào chỗ này thì nó sẽ tự động xuất ra một sợi dây chuyền dài chưa tới hai mươi centimet” 

Cô nhẹ nhàng bấm điều khiển từ xa, trên tay cô gái kia thực sự hiện ra 

một sợi dây chuyền. 

Mọi người khá kinh ngạc, tiếng thảo luận dần dần tăng lớn. 

Vũ Huy nhướng mày, mỉm cười một cái, lúc cô đưa cho anh ta bản thiết 

kế cũng không nói rõ là sẽ làm như thế này. 

“Mọi người nhìn sang đây một chút.” Cô vừa nói vừa ấn điều khiển từ xa, 

lại có thêm một sợi dây chuyền nữa xuất hiện trên tay của cô gái kia. 

“Ở giữa hai sợi dây chuyền này đều có một cái khóa được giấu ở bên 

trong, có thể liên kết hai người lại với nhau. Giống như việc tình yêu xuất 

hiện trong cuộc đời chúng ta, giống như việc bạn gặp được đúng người. Chắc 

chắn bạn sẽ muốn ôm chặt lấy đối phương, nhất quyết không buông 

tay.” 

liệt. 

Cô vừa nói xong, bên dưới vang lên những tràng vỗ tay vô cùng nhiệt 

Lưu Họa Y cười một tiếng cực kỳ thỏa mãn. 

Cô biết là mình thành công rồi. 

Giống như lần đầu tiên Vũ Huy nhìn thấy bản thiết kế của cô, anh ta thầm mỉa mai cũng chỉ có cô mới thiết kế ra được đồ vật có hình dạng như vậy. Cô cũng không phủ nhận, chính xác thì cô đã vẽ hình dạng đơn giản nhất, trang sức cũng đơn giản nhất có thể. 

Nhưng cô cũng biết một điều rằng, ý tưởng dùng một sợi dây chuyền nối hai món đồ trang sức lại với nhau thì mới chỉ có cô nghĩ ra mà thôi. Ý tưởng đột phá như thế này mới chính là thứ mà công chúng đang cân. 

Lưu Họa Y hoàn thành xong phần dự thi của mình thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Cô có thể thăng chức được hay không thì cũng phải nhìn xem ông trời có ưu ái cô không đã. 

“Chúc mừng em nhé.” Bất chợt sau lưng vang lên một giọng nói làm cho Lưu Họa Y giật mình. 

Quay người lại thì thấy Vũ Huy, cô thở phào nhẹ nhõm. 

“Chúc mừng cái gì hả?” Khóe miệng cô cong lên. 

“Được thăng chức. Anh có linh cảm là em sẽ bộc lộ hết tài năng trong người rồi trở thành nhân viên dưới trướng của anh.” 

Anh ta trịnh trọng nói làm Lưu Họa Y không khỏi buồn cười. 

“Đừng có ầm ĩ. Mọi chuyện còn chưa tới đâu mà. Vả lại, lúc đấy anh không thấy hả, trên mặt mấy người ngồi bên dưới hiện rõ hai chữ khinh thường luôn. Thật đấy.” 

Vũ Huy cười lớn một tiếng: “Em không cần phải để ý đến bọn họ, cứ làm thật tốt là được. Em phải tin là một bản thiết kế tốt thì sẽ không bao giờ bị 

chôn vùi. Giống như người có tài năng vậy, sẽ không bao giờ bị quên lãng” 

Lưu Họa Y cười toét miệng: “Anh đang khen em là nhân tài đấy hả?” “Không. Là thiên tài.” 

Lưu Họa Y cười rạng rỡ: “Thiên tài là em đây cũng bị anh ép đến mức phải xuất đầu lộ diện à?” 

Vũ Huy sờ sờ mũi: “Anh quên vụ PPT đó thật rồi mà, hơn nữa, anh không bị bản thiết kế của em thu hút nên mới quên mất đó mà. Nghe cũng hợp tình. Nghe cũng hợp tình mà.” 

Lưu Họa Y nháy mắt: “Xí. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội.” 

“Không cần cảm ơn anh, đều là nhờ năng lực của em mà” 

Cô cười vô cùng rạng rỡ, gật đầu một cái. 

“Vậy em về trước đây, khi nào có kết quả thì anh báo em một tiếng nhé. 

“Đó là điều đương nhiên.” 

eyJpdiI6ImN1TTVuNGNYcVNsRjNqbHZcL0JvRnpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpIUzg1U3JlMTlPcFNyREJcL3V2d1VJeTZjVkdwa29zZDIzekN3eVhiNnlHWHdjXC9rT284UUpHNm5XblNhajBadU9KQ1lTK0xxend6R1I4WDRjY3RXWHpCWFpHSUpPcHdIeEZoUUtFbURXRTk1WTZCN1psaTJZNUpcL2ZBeFdNdFwvdms2TU43d2F6dWlFaFRGcG1WSlRYMFdOT0FzbExEZDlFRU1jVklXZjh1T1VjekNwQ0tUUnRMdzRMNU9qTzJEanEiLCJtYWMiOiJiOTkwODE1ZDc3MTVlMzM3NTE2NzA2YjZjM2NjMmNlN2NhYjM4NzZkNDE3NmQ5M2JhNzQ4YzYyYzAzODkzZjJkIn0=
eyJpdiI6ImRwcjZwTW4wRFlVWG9JNmQyR1ZKeFE9PSIsInZhbHVlIjoibW15cmJmRmo1RnFIaklvMnhFZXU2UUpINEJUVzZlM29WTHFxaVdzRTd4czVrT3pwUmNtM3hsQWJoaVN3V3RZanVFbTI4cEZcL3F1bVRraXJHczFONWVcL094SGJFbWo1RndtMlN3SHFpZmM2TXpKU1J6czA5SmdRRTFtWE9lSFh5Vk15NnpWVW9hcldxVFdjSW9qMkF0XC9MbFwvS0hwV3V5WTZxMkNuZVwvR2JFWUpRMFRQTmd2QlJKNGNaQVNLczh0K1I2ZEpGM1h0RVVMNzA4TDZ4d2JJMFFBdVFiRlR2cjhibGZBOUQ4UDg3R0pRQVJsVnNRdjRQYlVabGFVXC9tRGo5U2NIbmN5TEhPMnRsNEN4ZFpmWFdPVFNiMGFBNWJnMlhkcXB0XC9JOFg0YlVRd1F2cXFuMUNFcVNsR05oR1lNTmQ1VzY1RGVCU2wzRWk5R3pUM2dxVmtwQyt4QmJGd0k3MHM4dytTcEc2RHVkK3RZcVM4U3FjYnNcL0x1dE5HMzhJXC9VdWxmN3l5K05waFNhak5kTHJjSHhIT05QQlZZcWFHOXFKQWlxNkdBaXNPVDFcL0ZGWG9Ldzl3dXIwZ0xjUXB2Mk51UDQ5b01QdW9taFhDdHdGOFVlMjRUWG1QNlZCaWxTanFDY3dcL3dBeVVoTG96MmxDZVRxK2k4WTQzeXZXaGRCQVB0b1c0U0JcL3Q1MTdKWUxzeU56VjJRPT0iLCJtYWMiOiJmODRkNTIzNTBjMWRjYzU5ZjEwMGU3MjQyNzE2YWY3OGFhZTA5Y2QzY2FkZTQ2ZDQ1YTFlMzY2OThiZDYwOWMyIn0=

Cô còn chưa vào đến cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra bên ngoài, Lưu Họa Y nhíu mày một cái, không vội bước vào.

Ads
';
Advertisement