Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

“A...nóng quá!" Lâm Thanh Thanh lắc đầu, bị bắt phải tiếp nhận tinh dịch nóng bỏng của anh. Tuy rằng anh đã uống thuốc đông y nên sẽ không để cô mang thai nhưng tinh dịch nóng bỏng vừa đặc vừa nhiều cứ như vậy bắn vào nơi huyệt nhỏ mẫn cảm cũng đủ khiến cho cô nóng đến cả người phát run rồi. 

Tinh dịch của anh nhiều đến nổi tựa như lấp đầy cả huyệt nhỏ của cô. Khi từng đợt bắn tinh kết thúc, tinh dịch của anh đều sẽ trào ra khỏi huyệt nhỏ, men theo chân cô mà chảy tràn xuống dưới. Cảm giác như thể cô tè ra quần vậy, làm cô thấy thẹn vô cùng. 

Lưu Chính ước chừng bắn đến mấy chục cổ tinh dịch mới chấm dứt, anh rút cự vật vẫn còn đang cương cứng ngắt của mình ra khỏi huyệt của cô. Trận làm tình vui sướng tràn trề này làm anh sảng khoái đến cực điểm. Thế nhưng, đối với một người đàn ông cường tráng đang tuổi hừng hực như anh thì mỗi ngày chỉ làm một lần là không đủ thỏa mãn. 

Lưu Chính vừa mới xuất tinh xong, nhưng lại bắt đầu rục rịch rồi, hai tay anh mò đến đôi vú kiêu hãnh trước ngực cô, tuỳ ý mà nhào nặn. 

“Ưm... vừa mới trải qua cao trào, cả người Lâm Thanh Thanh công đang mềm nhũn, nào có thể chịu được khi bị anh kích thích như vậy chứ? 

Lưu Chính không nhịn được cắn một ngụm lên mũi cô: "Em thật sự là quá đáng yêu." 

Lâm Thanh Thanh không khỏi đỏ mặt lần nữa, những lần khen ngợi của anh luôn thẳng thắn như vậy, đúng kiểu nghĩ gì nói ấy. 

“Thanh Thanh ... vừa rồi trông em thật xinh đẹp." Lưu Chính hôn lên mặt cô, trong đầu nhớ lại khuôn mặt cực khoái mà tràn đầy nhục dục của cô lúc vừa rồi. 

Cự vật thô to dưới thân anh trong nháy mắt sung huyết, lại càng thêm thô lớn, cương lên thẳng tắp. Nó hẩy hẩy mấy cái chào hỏi với cửa huyệt đã sưng tấy của cô, như thế muốn tới thêm hiệp nữa. 

"Không làm nữa, em mệt quá..." Lâm Thanh Thanh cảm nhận được sự biến hóa nơi thân dưới của anh, cô sợ tới mức không nhẹ. Anh không mệt sao? Rõ ràng cô chỉ 

nằm dưới người anh thôi mà cũng đã mệt muốn chết rồi, thế mà anh là người ra sức thì lần nào xong chuyện cũng vẫn khỏe phây phây. 

Lưu Chính nghẹn đến mức không kìm nổi nữa. Một người đàn ông đang tuổi chính trực tráng niên như anh, lại ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực thì sao anh có thể không nghĩ đến hiệp hai được chứ. Hơn nữa, bây giờ Lưu Chính đã phát hiện ra một điều, muốn đối phó với Lâm Thanh Thanh thì cứ da mặt dày là được, thế nên anh lại càng không chịu từ bỏ. 

“Thanh Thanh, em đẹp thật đấy, cứ nhìn em là anh lại không thể nhịn nổi, thằng em bên dưới cứ muốn yêu thương em mãi thôi.” 

“Không được, em đã mệt lắm rồi. Từ nay về sau mỗi ngày chỉ có thể làm một lần thôi. 

Lâm Thanh Thanh nghĩ nghĩ, lại đổi ý: “Không, phải là hai ngày một lần.” 

Bỏ mẹ nó hai ngày một lần đi, muốn anh nghẹn chết à! 

"Anh không đồng ý, không thể chỉ nghe em quyết được. Cũng phải hỏi ý kiến của tôi nữa chứ.” Lưu Chính nhéo cổ tay cô, ấn lên đầu giường. 

Lâm Thanh Thanh muốn chạy trốn cũng chạy không thoát: "Vậy anh định thế nào?" 

Lưu Chính ghé sát vào tai cô, phà hơi nóng: “Trái phải đều là chuyện tôi bỏ sức nhiều nhất, thế nên là theo tôi đi. Nếu tôi mệt thì không làm nữa, còn nếu tôi không mệt thì em cứ thế nằm xuống tận hưởng thôi." 

ما 

Hơi thở anh phả vào khiến nửa người cô tê dại, Lâm Thanh Thanh kiên quyết lắc đầu, anh nói vậy có khác gì không nói chứ, nếu cô chỉ cần nằm xuống, chẳng có cảm giác gì thì cô cũng mặc cho anh giày vò đấy. 

“Em không muốn hưởng thụ đâu, anh giữ lại mà tự mình hưởng thụ đi." 

"Được, để anh hưởng thụ xem sao." Nói rồi Lưu Chính nhanh chóng tiếp tục. 

Lâm Thanh Thanh nhất thời cạn lời, sao trước kia cô không phát hiện ra anh còn có thiên phú ba hoa như vậy nhỉ? 

Lưu Chính đè tay cô lại, cúi đầu xuống, muốn hôn cô lần nữa. 

“Đừng” Lâm Thanh Thanh né tránh, không cho anh được như ý. Chim bự của anh đang dán lên bắp đùi cô, nóng như thể muốn phát bỏng. 

Đang giãy giụa thì cuốn sách cô để dưới gối từ từ trượt ra. Lưu Chính đặt tay lên cuốn sách bìa cứng, vừa sờ soạng vừa nói: "Đây là cái gì?" 

eyJpdiI6IjVTdzA2RngyKzM1c0xpNUl0eUVnc1E9PSIsInZhbHVlIjoiWldrVFNqa2F3SmZnVGNLUHZCaDlhRG10N2hYRjdTcU42K1VPa2piMnJscHdNMjdQTTU5WnM0TFljejkwZkpwOTlQTVpLOVZYWCtIUlRxcTBIZE94cEp3YVwvZGhvRERwYmlpR3orNWxoMitNNmtoanJaQUZJYWYrbTc0RHV0Snk1aUZza1A3ZlFGY0N2d09lOVp6SkMwdERDcERtMGVPaDNrNElBY2VGR3hcL1NXdlwvUFJIYjRXNjFDR01XZHB2TDZ3V284b2NNbkorY1NYN2tPU2toXC9ad3c9PSIsIm1hYyI6ImZmYzVkN2Q4ODc1NTQ2MTk0NTIwNTBiZGRlMTgyNTZkYjNlNjEyY2IxZTEwNWYwZGYxMDI1NWMyNDVjNDRjNzIifQ==
eyJpdiI6Ik10ZmFNN3QyMGdiOFY5VHlFcllCUWc9PSIsInZhbHVlIjoiNlZBNlhsdkM0bzhUcUxqaEYyRDRoQzlTUjFGbEZEXC9kNTA4SlhDbk85WjhBRDRjbmpQYjd4TlBsKytKbEZoNDlCM3NzaG1IbjFQbjBaalpHR0VsV3IzbThZUmlxYlNUckNkcWlDaDM5SlhyV08yWk9cLzJVQlJxeWtISEsrYVJPc0U3Nm5wMktacmFcL3RuRndkVDdzVGlCbUpkYXNHN01ZOVJFOWtvVnZ5MWM0bXYzS1wvZVM3YW9FZHRKelNpM0RpNHBNc2JGb2ZURUlWbHQ1Y0FhelBVSVdqcWxUT093NzdzY2Nsa2FCUVIzMmt4bVhjbzUrbXR5RzlFQVdQQ1BpZDY4ZVEzK3NNVDdXTzllUVVIeFZGVktwXC93ZmhIMTNSNVdvYlltcTV3cU1mTmV0c25wd3VKQUM3VWVBK2JxWHBcLzMiLCJtYWMiOiJkYjJkYzc4NWQ2YmE5YWI5MGI1ODA2YWVlYjAzNzhiZjE4YzczMjk2NjEwMWNhMzM1ZDliMzg0NWFkNjhlOGQ2In0=

Tính cảnh giác bẩm sinh của Lưu Chính khiến anh trực tiếp cầm lấy cuốn sách trong tay, nếu chỉ là một cuốn sách bình thường, sao cô lại có phản ứng lớn như vậy?

Ads
';
Advertisement