Chương 40
"Mẹ, con không đói...." Lâm Thanh Thanh đang định hỏi Lâm Hạo đã về chưa, thì một bóng người từ phòng sau đi ra.
"Chị...." ngay sau đó là một tiếng gọi .
Hạo Tử! Nhìn thấy đứa em trai đã lâu không gắp Lâm Thanh Thanh vui mừng vô cùng, cô vội tiến lại xem cơ thể cậu đã khỏe lên chưa : "Sao mới mấy ngày không gặp em đã gầy đi nhiều thế này?"
'Ai nói em gầy? nhìn thế này thôi chứ xương bọc thịt đó!" Lâm Hạo lo lắng muốn sẵn cánh tay của mình lên cho cô xem cậu có rảnh chắc không.
May mà mẹ lâm đã ngăn cậu lại, mẹ thấy con không muốn mệnh nữa rồi, được mấy ngày đã lại bắt đầu huênh hoang.
"Hạo Tử về mấy ngày rồi ạ?" Lâm Thanh Thanh hỏi mẹ Lâm.
Nó về được 2 ngày rồi.
“Thế sao mẹ không nói cho con biết?” Cô còn tưởng rằng chút nữa Hạo Tử mới về, cần cô giúp chăm sóc một tay nữa chứ.
Mẹ Lâm cười nói: "Lúc xuất viện thì nó đã như người bình thường rồi, hai ngày nay cũng chỉ nằm ở nhà ăn ăn uống uống thôi. Nói cho con thì kiểu gì con cũng sẽ lại đòi qua chăm sóc cho nó, đúng không? Con tưởng nó cần người chăm chắc?"
Trên thực tế, hai vợ chồng già sợ làm quấy rầy quan hệ của đôi vợ chồng trẻ. Lưu Chính đã trả tiền chữa bệnh cho Lâm Hạo rồi, cũng lo tiền học phí cho Thanh Thanh đi học đại học nữa, tháng sau Thanh Thanh lại lập tức phải nhập học, thế nên kiểu gì hai đứa này cũng muốn dính lấy nhau cho xem.
"Lâm Hạo, sao không chào anh rể?” Mẹ Lâm hồi lâu mới phản ứng lại, Lâm Hạo thấy Lưu Chính đứng sau lưng Lâm Thanh Thanh cũng không chủ động chào anh rể nó
một tiếng.
Lâm Hạo có chút không tình nguyện, nhưng nhìn khổ người to lớn của Lưu Chính, cậu lại không dám không gọi, vì vậy đành phải lí nhí kêu một tiếng: "Anh rể."
“Ừ.” Lưu Chính cũng chỉ gật đầu ra hiệu đã nghe.
Lâm Thanh Thanh mặc kệ hai người họ, cô tiếp tục nói chuyện với mẹ Lâm: "Con định về đây chăm sóc Lâm Hạo hai ngày."
"Không cần không cần. Con nhìn nó xem, tung tăng nhảy nhót thế kia mà, chỗ nào giống cần người chăm sóc chứ?” Mẹ Lâm không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt luôn.
Lâm Thanh Thanh có chút xấu hổ, cô còn muốn nhắc lại, nhưng vì Lưu Chính vẫn đang đứng sau lưng nên khó mà nói quá rõ ràng được. Cô đâu thể nói: Mẹ để con ở lại đi, con thật sự sợ Lưu Chính lắm.
Lâm Hạo đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng bối rối của chị mình thì lập tức hiểu ngay nguyện vọng của cô, cậu nói thêm vào: "Sao con lại không cần người chăm sóc được ạ? Lỡ như buổi tối con lại có chuyện gì cần, không thể nhờ người khác giúp một chút hay sao? Hơn nữa, lúc con còn nằm viện, chị ấy lại đi lấy chồng luôn, con còn muốn ôn chuyện với chị con nữa.”
Những lời này vừa nói ra, Lưu Chính vốn im lặng đứng bên cạnh cũng không thể ngồi yên.
&
“Lâm Hạo, em ra đây đi. Anh dạy em một bộ quân quyền, dùng để rèn luyện thân thể hàng ngày rất hay."
Lâm Hạo nửa tin nửa ngờ, nhưng mẹ Lâm lại rất vui mừng. Nếu Lâm Hạo có cơ thể khỏe mạnh như Lưu Chính, hai vợ chồng già bọn họ cũng không cần nhọc lòng nữa rôi.
Lâm Hạo ra khỏi phòng, đến trước sân, vẻ mặt khó hiểu: "Đánh thế nào?"
"Như vậy!”Lưu Chính nắm lấy cổ tay cậu, trở mình vặn trái.
“A!” Tay Lâm Hạo lập tức bị ngoặc ra sau lưng.
Lưu Chính nhân cơ hội ghé vào tai cậu, thì thầm: "Nhóc con, nếu em dám để chị em ở lại, anh sẽ tẩn em một trận thật đấy!"
Lâm Hạo nghe thấy mà cả người đổ mồ hôi lạnh, sao tên này khủng bố thế! Đến cậu là em rể mà anh ta còn đối xử như vậy, thì anh ta còn đối xứ với chị cậu tệ đến thế nào nữa!
Chị cậu phải tủi thân đến mức nào, mới nằng nặc một hai phải chạy về trốn ở nhà mẹ đẻ như vậy.
Lâm Thanh Thanh ở trong phòng nghe thấy động tĩnh thì thò đầu ra hỏi: "Làm sao thế?"
Lưu Chính vội buông lỏng tay ra, cười nói: "Không có việc gì, tôi đang kiểm tra thân thể của cậu nhóc, xem xương cốt có cứng hay không thôi."
thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất