Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Vẻ ửng hồng mà Lâm Thanh Thanh vừa phai đi lại lần nữa trở về trên hai gò má cô. 

“Vô liêm sỉ!” Cô tức giận mắng một câu, Lưu Chính lại tỏ ra không đau không ngứa, tiếp tục vây cô lại bên dưới người anh. 

Vẻ mặt buồn bực, khó chịu lúc này của cô ấy như thế này mang theo một phong vị khác. 

"Ừ, anh vô liêm sỉ vậy đấy. Vợ cũng sắp bay mất rồi, liêm sỉ với mặt mũi thì có ích gì chứ?" 

Lưu Chính tiếp tục giở trò lưu manh, bất kể Lâm Thanh Thanh có làm gì, anh cũng nhất quyết không tha cho cô. 

Hôm nay,anh nhất định phải biết câu trả lời cho bằng được. 

Lâm Thanh Thanh thực sự không lấy chuyển được anh, hơn nữa giữa lúc hai người họ đang tranh cãi như vậy, cô lại rõ ràng cảm giác được 

cự vật thôi to dán giữa hai chân cô đang nhanh chóng to lên. 

Nghĩ đến sự ngang ngược vừa rồi của anh, cô không khỏi cả người run lên sợ anh lại lần nữa áp tới . 

Lâm Thanh Thanh chỉ có thể nhắm mắt lại, nói: "Bởi vì tôi sợ khi làm chuyện đó với anh, tôi sẽ không thể kiểm soát bản thân được!” 

Lâm Thanh Thanh vừa nói xong, cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả không khí cũng như ngưng lại. 

Lâm Thanh Thanh từ từ mở mắt, cô phát hiện Lưu Chính đang ngơ ngác nhìn mình: "Chỉ vì điều này á?" 

“Nếu không thì vì cái gì nào?” Mặt cô đã đỏ đến không thể tả, giống như quả đào chín mọng, học một cái liền chảy ra nước: “Em nói rồi đấy, giờ anh có thể để cho em ngủ được chưa?” 

"Thực sự là không phải bởi vì em giận anh hay là vì em ghét anh à?" Lưu Chính không thể tin nổi, anh tiếp tục hỏi. 

"Không phải, anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây hả?" 

Lúc này, trái tin vẫn luôn treo ngược trên cao của Lưu Chính mới dần dần về lại chỗ cũ. Thì ra là do nguyên nhân đó nên cô mới luôn phớt lờ anh, chỉ trách anh trước nay chưa từng nghĩ đến phía cạnh này. Anh không ngờ da mặt cô lại mỏng đến vậy, ngay cả tiếng kêu giường cũng nghĩ thành không thể kiểm soát được mình. 

Lâm Thanh Thanh đẩy anh ra, túm lấy cái chăn rồi đắp lên người mình, nghiêng người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt ngủ. 

Lưu Chính vươn tay muốn ôm lấy cô, lại nghĩ đến bộ dạng buồn bực bất lực của cô lúc vừa rồi. Nếu lúc trước cô không tức giận, thì bây giờ cô hẳn là tức giận thật rồi. 

Ngay cả ổ chăn cũng không thèm nằm cùng anh nữa luôn. 

Lưu Chính một mình nằm ở ngoài ổ chăn, nhưng trong lòng lại không còn phiền muộn nữa. Vợ anh không ghét anh, thậm chí bị anh “yêu thương” còn chẳng thể khống chế nổi mình cơ mà. Nghĩ vậy, Lưu Chính không khỏi nở nụ cười. 

Xem ra hết thảy đều do anh nghĩ nhiều rồi... 

Khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối rồi. Cô vậy mà lại bị Lưu Chính lăn lộn đến nổi ngày đêm điên đảo, ngày ngủ đêm thức! Cô đứng dậy xuống giường, đống hỗn độn trên người đã sớm được anh lau chùi sạch sẽ. 

Lâm Thanh Thanh mở rương gỗ ra để thu dọn quần áo. Ước chừng hai ngày nữa em trai cô sẽ xuất viện, cô muốn về nhà một chuyến, xem có cần cô ở lại hai ngày để giúp chăm sóc nó không. 

Một tháng sau cô phải đi nhập học rồi, sau đó thì phải đợi đến kỳ nghỉ thì mới có thể quay lại được. 

Khi Lưu Chính về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy - Lâm Thanh Thanh đang lấy quần áo của cô từ trong rương gỗ ra, gấp lại ngay ngắn. 

Lưu Chính biết mình có chút quá đáng, hiển nhiên đã làm cô giận rồi, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ giận đến mức muốn thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ luôn. 

Anh có chút thấp thỏm đứng ở cửa phòng: "Tôi có mua một con gà nướng cùng với một ít bánh nướng áp chảo. Em ra ăn đi cho nóng. 

Lâm Thanh Thanh chẳng thèm quay đầu lại, chỉ khẽ ừ nhẹ mội tiếng. 

eyJpdiI6IlwvSVFMTUtVZUtxb2o1NDhIaHduZUVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJNMWh6ZzZjWDRNWkRhbFEwSHE5bnk1RHpWeFg1K1kxdXZMUmtwU3FhRDhXRStNMVpmZXdFTjFWNkpKVFZaMkNsYTIyQllmazc5OW50K2xsejN4MlRKemZmVGpNeitUXC9wenRhOEhKNHJJMW1FUTI5VFdVa1wvN2ljUWxZQ3h1WTVITEo3NHNublwvbkI4NXpGbmhSckREY1dhZGFXWnFhQzJaNWZqejBFS3lwUDc2R25iTHBEUlBpNU42MEthWGprVkpubzlaZUZsbUtlUmNXanZBbkE0NkRoOEFqNkVKdXNucnAzK1hVcmlCRkJZblgyTDg0V2JOTGh1bGJxdVJjcUpGMDFPTUdpajV1czQySFpiRVlpWVMzZHZNWnI0U0g4ZGNLcUI3Y1VwVFVwY2N3UkZjM3VZSnZEeDFcL2NSUlwvYXU4RE9OcCs5NHBEWHRZd3VWdXlJZWp0cGhzdVFySkpLQmdDaG5mQ1wvQk5vWUM4MVY3elFaWmxoeTZaaXZjTnEydG5SK3RZQnBNajJieTZZTEJ3YzNSRWI1ZkRPczVSR0pvZE9vcUFoNFVpdFEzMW54M0dZcTVmem55Yk1BY3JueTdkZ3Y2cHJcL0s5MDdJUHdYNXpKaXU4SFRNT3E0NEdSSXAwdzBha0Zkc2NPXC9VTVhEM0RcL2lLbEhmQmNxZ3p0V3VZb3Y3ZGRvV0lKWXU3bzMyRWtSUTBIUmZ1TXdReE1qQW5ZY0tHVTVuemRFcXRrN1wvTGs1ZHFRUVNERzJXbmhId0RYS09PS1NWVUhzRmZxcHZ3dDhmV3R6YUVhTjJXd0w2MzVDQThXOWpYYUVjNDhwQ1FvMzBMVE1VbzJkdFpRWmhVSXRxdk5LaXp0MTRNZHRyeUNmdXhaNVRaYVJ0SitRUFhpTVRXYk9ZWGpZU2FjTzdZRnZZRWs3c2luMjU5T3RUdUpcL2UrczhMR3FEZHBoVU9lYUIwSER3cktYNkVEZ0dkMk50a2ZueVd5NFg0QmtZMXBtQlkyTUR1VDhUc3hsaUdlT1A3RzhCbEdCSVdkeElOamRcL21rVndpTXIrdk9XRzU4bmlNaXJ1MDV6RnI4OXRIeHMzbGhyXC9ibWM3cThvcVl1OVg3aU9SUEpqY3pIcUw2OWpwNEg5NUpmWjRQcmRMbW43UW5YWWhOVTUzcHZhVDluVnNkejVTT1wvU1VcL3lEWDRcL2dmY2l5ZHhKQlZIODV3cmY0clF4RXc9PSIsIm1hYyI6ImI5ZDEwMWFhY2NkODc4MTA2MTdlN2RmZDRhMzA0ODA4NTZjODYxODdjMDYwZGUxZDNmZTczNWFkOTE0NGMxZmYifQ==
eyJpdiI6Ik43XC9ueWpwc1BKODRYTm9RQlRrNnV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdDN25uTFVweExPT3gxd0IxOE94cjRXMXBVc3l1dG03bGt4THpvTlVqQ2dzN25ubURrSGg1Y1hKUmxSNTNoWDF2clhBUXZPbEdmQ0ZLTFJ3YTdXWVYzelhXckY1MDVUNkRndzhDdmpBZENPRmlkSEE2bzFQblA2R3Awb2xweWhRUEVwbmdqMjVwakc0TzhRbjNVcXBqQkNFWm9hUGdXdWI4b3BJYldiM2dJczBlY01hN2hJOGtDbmhLdmFEbFE5aGFGeXN6Y0I1OVVCU1VsQjhVQWRHdlJqZE5ObWJZR1c4Z2g2ZEcxNlJsRXg5MEoyS09cL0hFbmhVbjVyTnNBMHZBc3o3ZTNpWDQ1cDJZM09QSHo5SEIxV3JJUDMwMUcyTE5hc1cxQWx3Y1J2eXExTk14UFNKTEUzM2IycWhiRzFRTjRBUjhkbmdaVU1jRjIxZ004MFlSRVN4UFlpR0Q3bUppWUc1aVdGaXBFeEw3MDgxY3hFWUo0VDNqNGs4TWNDSEwiLCJtYWMiOiI5ZDcwYjYwMGFkYjIzMWM5ZjBiZDI2NDFlZjU5ZjEzYjY2NTY0YWQwNTU5OWQxNTE2ZDg5YjliMDc5MTg3OGNmIn0=

Lâm Thanh Thanh cảm thấy hình như anh có chút ân cần quá rồi, nhưng cũng không nói rõ được là có gì không ổn.

Ads
';
Advertisement